Pages

Thursday, January 31, 2013

XIN LƯU Ý


Tôn chỉ duy nhứt của  trang chúng ta là:
"Nối lại một nhịp cầu"

cho nên xin các bạn khi viết bài cho trang chúng ta thì "lạy ông đi qua bà đi lại" làm ơn tôn trọng những quy tắc sau:

1. Không chính chị, chính em.
2. Không hoan hô, đả đảo.
3. Không mĩa mai, xuyên tạc.
4. Không móc lò, thọc lét (móc lò thọc lét bạn bè thì được)
5. Không chê bai, chửi bới.
6. Không nhắc tới chuyện năm xưa nếu chuyện đó chỉ làm thêm cho ngưởi đọc thêm  "ve" sầu.

Bài của bạn gởi tới mà không thấy đăng lên thì lý do là ...không đăng lên. Đừng email hỏi tại sao. Biết còn hỏi.

Bài sẽ không đăng được nếu sờ mó đến 6 cái trên. Xin thông cãm và cám ơn.

Chuyện Ngắn

 
Hay lòng mình đang Tết?



Nếu không nhờ những lời chúc tụng, những bản nhạc xuân do các bạn gửi qua emails, có lẽ tôi sẽ không biết là mùa xuân đang đến. Ở nơi đây, cuộc sống cứ lặng lẽ trôi. Lặng lẽ như những làn sóng nhỏ trên mặt hồ, chỉ gợn lên với cơn gió thoảng rồi lại tan loãng theo những vòng tròn to nhỏ. Mùa xuân không còn là hình ảnh tươi mát đầy sức sống của những cành mai vàng vừa hé nụ mà là hình ảnh của những cánh đồng vàng cháy nắng, của con sông sau nhà cạn nước, lờ đờ, mệt mõi. Cái mát mẻ của ngày xuân thay bằng cái nóng nung nấu của sa mạc theo gió đưa về. Cái nóng mùa hè, khô rang, nghiệt ngã của tiểu bang khô nhất nước Úc đôi khi lên đến những 45 độ C. Cây cỏ trong vườn chới với, cong queo, oằn lên chịu đựng. Hình ảnh mùa hè ở đây thật héo hon, xơ xác nên sự chào đón những ngày xuân trong tôi thường thiếu hẳn niềm tha thiết, mong chờ.

 
Khác với nhiều năm trước, năm nay Tết lại rơi vào những ngày nghỉ hè. Điều này có nghĩa là tôi không phải đầu tắt mặt tối đi làm như thường lệ để rồi khi chiều đến chỉ kịp về nhà ăn uống qua loa rồi nhào ra biển hạ nhiệt cho đến chập tối mới mò về đi ngủ. Năm nay tôi may mắn còn có một chút thời giờ rảnh rỗi để nghĩ đến và sửa soạn cho mấy ngày Tết. Sự thảnh thơi hiếm có của những ngày đầu năm khiến tôi thêm phần hăng hái trong việc đón xuân.
Đầu tiên, tôi sẽ ra ngoài vườn, bẻ một cành mơ, tuốt gần hết lá để gắn vào cành những đóa hoa mai bằng giấy. Dĩ nhiên là sẽ không được tự nhiên như cây mai thật nhưng ít ra sẽ làm sinh động thêm phần nào cái không gian vẫn thường hay tẻ nhạt.
Ngày mai, nếu trời bớt nóng, tôi sẽ lái xe đến khu chợ Việt Nam, mua mấy cái bánh chưng và vài hộp bánh mứt xanh xanh đỏ đỏ để đặt cạnh nhành mai cho có  thêm màu sắc. Từ nhà đến đó mất hơn một tiếng lái xe. Gọi là chợ chứ thật ra chỉ là vài cái tiệm tạp hóa lọt chọt, rải rác ở trên một con đường trong khu vực có nhiều người Việt. Đa số chủ tiệm là người Việt gốc Hoa nhưng để phục vụ khách người Việt, họ bày bán nhiều thực phẩmvà hàng hoá Việt Nam. Vào những ngày gần Tết, họ thường mở thêm một khu vực bán bánh mứt, hoa quả. Nhìn bà con tíu tít mua bán, nghe nhạc Xuân từ cái màn ảnh T.V trong góc của tiệm, hít hà mùi hương thơm ngây ngấy của mấy chậu hoa vạn thọ, không ít thì nhiều tôi sẽ tìm lại được cái cảm giác rộn ràng của những ngày đi chợ Tết.


Đến hôm đêm giao thừa, tôi sẽ  gọi điện thoại về cho mấy con  bạn thân còn ở lại Việt Nam để nghe bọn nó kể chuyện sửa soạn đón năm mới. Nghe nói năm nào nhà con Mai cũng gói bánh chưng. Năm nay tôi sẽ canh vào lúc Mai đang ngồi rảnh rang luộc bánh để gọi về nói chuyện xưa tích cũ, để nhắm mắt lại, lắng nghe qua điện thoại những tiếng tí tách của ngọn lửa hồng rồi hình dung ra cảnh gia đình mình quây quần bên bếp lửa trong những đêm giao thừa xa xưa ấy. Đêm giao thừa là đêm tôi thường yêu thích và mong chờ nhiều nhất, hơn cả ngày mùng một Tết mặc dù ngày đó là ngày được tiền lì xì. Có một cái gì thật thiêng liêng, gần gũi, êm đềm trong khung cảnh gia đình được ngồi lại bên nhau quanh bếp lửa. Bao nỗi lo lắng, mệt nhọc, khó khăn trong cuộc sống dường như được trút qua một bên để dành lại cho những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi.
Tối đó, khi lên giường đi ngủ, tôi sẽ không quên mở bản nhạc bất hủ của Vũ Thành An, “Em đến thăm em đêm ba mươi. Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi. Anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em...”.  Giọng hát liêu trai của Khánh Ly sẽ đưa tôi trở lại với hương vị ngọt ngào của những nụ hôn đầu đời mà bây giờ vẫn còn ngây ngất. Để rồi sau đó lại phải ngỡ ngàng với hiện tại “Ngày tháng đã trôi qua. Tình đã phôi pha. Người khuất xa. Chỉ còn chút hương xưa...” Ôi! Cuộc tình đau !
Qua sáng mùng một Tết, vẫn còn được ở nhà. Tôi sẽ đợi các con dậy để  trao cho chúng những phong bì lì xì màu đỏ. Trong mỗi phong bì là một tờ giấy $5.00 đô la mới toanh còn thẳng nếp. Phải kiên nhẫn chờ vì có đứa đi làm đến thật khuya mới về, sáng phải ngủ bù cho đến mãi trưa mới dậy. Có lẽ chúng sẽ ngơ ngác không hiểu và tôi sẽ phải kiên nhẫn một lần nữa, giải thích cho từng đứa cái tục lệ thật dễ thương, đã gắn liền với những ngày tuổi thơ của mẹ chúng. Cái bánh chưng mua sẵn từ mấy hôm trước sẽ được cắt ra thành những miếng nhỏ để các con ăn thử. Ngoài thằng út là thích đồ ăn Việt Nam, có lẽ hai thằng lớn sẽ cắn một miếng rồi lè ra chê dở. Nhưng không sao, tôi sẽ dùng cơ hội này để giới thiệu cho cả ba một bài học đầu tiên về lịch sử của quê hương tôi - sự tích bánh dày bánh chưng. “Ngày xưa, vào đời Hùng thứ sáu, sau khi dẹp xong giặc Ân, vua có ý định truyền ngôi…”
Buổi chiều mùng một Tết, tôi sẽ lái xe đến thăm và chúc tuổi mẹ. Mẹ tôi hẳn là sẽ cảm động lắm vì đã có người đến xông nhà. Một điều thật đơn giản nhưng mấy khi các con thực hiện được cho mẹ. Cuộc sống bên này cứ thế mà quay cuồng, như một cơn bão, cuốn hết thời gian, ngay cả những thời gian cần thiết dành cho gia đình . Thế cho nên thường thuờng mẹ tôi cũng quên luôn cả ngày Tết. Chỉ đến khi có đứa con nào gọi điện thoại lại chúc tuổi thì mới biết.

Tối hôm ấy, tôi sẽ tìm một nhà hàng Á Châu nào đó có múa lân để hai mẹ con cùng ăn tối và xem múa lân. Để được nhìn đôi mắt già yếu của mẹ  sáng và tươi hẳn lên, như đôi mắt của đứa trẻ con, theo dõi những bước nhảy múa ngoạn mục của con lân.
Đêm đó, mùng một Tết, tôi sẽ không lái xe về mà ngủ lại với mẹ. Tôi sẽ thắp vài ngọn nến , đốt vài que nhang để cùng mẹ đọc một vài kinh Kính Mừng, một kinh Lạy Cha và một kinh Vực Sâu. Hai mẹ con sẽ cầu nguyện cho bố tôi, linh hồn Đô Mi Ni cô đã qua đời đột ngột vào ngày mùng hai Tết, năm Mậu Thân, đúng bốn mươi bốn năm về trước.
Và như thế tôi miên man với những dự tính cho những ngày sắp đến. Lòng tôi cảm thấy rộn ràng, háo hức, một cảm giác tưởng như đã ra đi mãi mãi, như cái ngày tôi âm thầm rời bỏ quê hương. Hôm nay, qua khung cửa sổ sau nhà, những cánh đồng khô vàng úa bỗng trở thành một cánh đồng đầy hoa mai vàng rực rỡ. Thì ra những ngày xuân năm nào của tôi đang bắt đầu trở lại. Thì thầm, tôi hát cho chính mình nghe: “Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết?”

Hạnh Phạm


Tuesday, January 29, 2013

Xuân Về

                               Xuân Về


                                          Đã sắp hết mùa Đông
                                    Trời không còn lạnh lắm
                                    Chiều đã bớt tối tăm
                                    Nắng sáng đã rộn ràng



                                    Bao mùa Đông đã qua
                                    Bao nhiêu mùa buồn bã
                                    Lã chã lệ tuôn rơi
                                    Lạnh giá một khoảng đời

                                    Xuân sắp đến rồi em
                                    Hoa sắp nở bên thềm
                                    Cỏ mềm trên lối vắng
                                    Ánh nắng Xuân dịu êm

                                    Áo mới đón Xuân sang
                                    Tóc xõa bờ vai ngang
                                    Hoa nở đón bướm vàng
                                    Trong ánh nắng miên man

                                    Lang thang trên lối vắng
                                    Nắng trải ngập bên đường
                                    Sương buổi sáng còn vương
                                    Như những buổi đến trường

                                    Mây giăng khắp bốn phương
                                    Gió đến từ muôn hướng
                                    Thổi mái tóc sầu thương
                                    Của em mộng bình thường

                                                        Bùi Đức Tùng
                                   

Monday, January 28, 2013

Tình Lở - Hỡi người bỏ ta trong mưa bay... Tặng BĐT

Thơ NghiemHai

 

NÓI NHAU NGHE


Tuổi già xin chớ giận nhau
Lên cao huyết áp lại đau cái đầu
Tuổi già nên tránh càu nhàu
Còn bao nhiêu việc âu sầu ngoài kia
Thương nhau ở chỗ sớt chia
Buồn vui trang trải lên bia nỗi lòng
Bạn bè chỉ muốn tình hồng
Hỏi han sức khỏe cùng trồng văn thơ
Tuổi già treo gió phất phơ
Đời vui có hạn hãy mơ đi nào
Dù cho điên đảo bể dâu
Bạn bè giữ lại tình mầu không phai

NghiemHai    29.01.2013
            
                 

Sunday, January 27, 2013

Thơ

Việt Nam

Thân tặng Nguyễn Phùng Phước



Ngồi buồn thơ thẩn nhớ quê hương
Sáng sớm, chiều hôm, ngập trên đường
Kèn xe, người đổ từ muôn hướng
Dập dìu khách lạ khắp bốn phương


Sài Gòn, Hà Nội, Huế, Nha Trang
Đà Nẵng, Cần Thơ, biển Vũng Tàu
Những chốn tôi thường hay nương náu
Vẫn còn in đậm đáy hồn sâu

Sài Gòn vui nhộn nhất Việt Nam
Hà Nội, Hồ Tây bóng chiều vàng
Thiên Mụ, sông Hương trôi xứ Huế
Nha Trang biển rộng cát dã tràng

Đà Nẵng sông Hàn cuồn cuộn sóng
Cần Thơ hờ hững bến Ninh Kiều
Vũng Tàu bãi Dâu bờ cát trắng
Biển đâu hơn được nắng Vũng Tàu

Còn nữa, Hà Tiên và Phú Quốc
Sa Pa, Đà Lạt, vịnh Hạ Long
Mũi Né, Phong Nha. Hồn bát ngát
Hà Tây tết đến ghé chùa Hương

Tôi đã lớn lên ở Biên Hòa
Đồng Nai trầm lặng nước chảy qua
Ngô Quyền trường lớp giờ xa quá
Thầy trò tình thắm thiết bao la


Bùi Đức Tùng
 


Con chó Nha Trang đứng trên yên xe Honda


Add caption
Phan Thiết
Bình minh trên biển Nha Trang
                           


Ngồi viết thư pháp tại Đà Lạt





Thông Đà Lạt



Biển Đại Lãnh






Tháp Chàm, Nha Trang
                     

Mũi Né
Đường lên Đà Lạt

 
Du khách ngoại quốc












Phan Thiết




























Đường ra Sa Huỳnh


Lẩu rau Đà Lạt, thèm chưa







Uống cà phê ở Phan Thiết





Hồ Xuân Hương Đà Lạt


Nha Trang



Nha Trang
                                                   
Tháp Chàm, Nha Trang


Bông cải xào trên đuòng đi Châu Đốc
Cà phê ở Hội An
Đà Lạt
Đà Lạt
Tui và Nó, Đà Lạt
Đà Lạt, Tri Kỷ Đường
Cà phê bên bờ Hồ Xuân Hương, Đà Lạt
No comment, biết mà còn hỏi
Trúc Lâm Thiền Tự, Đà Lạt
Trúc Lâm Thiền Tự, Đà Lạt, xê ra, Phước
Hoàng hôn trên biển Phan Thiết


Nha Trang



Hình sẽ đăng tiếp
, coi cho đã.

Friday, January 25, 2013

LẶNG SÂU

                  LẶNG SÂU
        
                   Ngày Cha mất nghĩ tôi còn Mẹ
                   Mẹ mất rồi trở thành mồ côi
                   Nỗi đau nằm khuất lấp trong tôi
                   Một nỗi buồn lắng sâu dai dẳng

                   Bóng mát Cha ngày xưa lấp nắng
                   Bóng Mẹ về thơm sữa ngọt ngào
                   Giờ sống vui vẫn trong mất mát
                   Giờ có vui tôi vẫn mồ côi

                   Lắm khi buồn đong đưa ngấn mắt
                   Nén nhang buồn tưởng nhớ ngày xưa
                   Những ngày vui đã vội qua mau
                   Giờ còn lại trong tôi nỗi nhớ

                   Thời gian ơi sao ngươi quá vội
                   Tuổi đời trôi cứ thế mà trôi
                   Nay Phụ Mẫu mãn viên Tiên giới
                   Hồn tôi về vẫn mãi mồ côi

                                   HNGH      24.01.2013
                   
Thư gửi NgọcSương
Chuyện tình của bạn tròn trịa quá! tròn trịa đến nỗi tôi không thể làm nổi bài thơ để ca tụng sự đẹp đẽ hoàn hảo của nó. Thay vào đó tôi muốn tặng bạn bài thơ như đã từng hứa nói về mảnh đất mà bạn vẫn xem là kinh đô .Tôi làm bài thơ này cho bạn , cho tôi và cho những ai đã từng có thời gian tuổi trẻ cống hiến chia sẻ ngot bùi với những mảnh đời Vietnam. Trong chúng có lẽ ai cũng từng có nơi chốn để nhớ thương , đi xa chỉ muốn quay về, bồi hồi mỗi khi nhắc đến

Thân.


Em có còn nhớ Thường Tân?


Đất Thường Tân có xa nơi em ở????
Đất trong tim nên đất hoá gần.
Dù đang ở minesota nắng ấm
Thường Tân mãi trong em nỗi nhớ











Đất THƯỜNG TÂN có xa nơi em ở.?
Em lấy chồng ,đất hoá đá nào ngờ?
Đất vô tri sao nghìn năm vẫn đợi 
Người sao chưa về? đất đợi hồi sinh.
    

PDT

Biển Tình

-->

Cùng sinh ra và lớn lên ở Phan Thiết, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh có bài Biển Mặn thu hút lòng người. Kim Hoàng có bài thơ Biển Tình không kém phần tình tứ, lôi cuốn. Xin giới thiệu đến mày và các độc giả blog Tứ 1 Tứ 4 ! BDT



Ngàn năm ôm nỗi xót xa
Tình dâng như sóng hóa ra bọt bèo
Bão bùng đứt cả dây neo
Tình ta đứt đoạn, cuốn theo mạn thuyền

Đau lòng lẻ bạn chim Quyên
Anh đi không lại, lỡ duyên tình đầu
Đại dương hun hút thẳm sâu
Thuyền anh rong ruổi, biết đâu bến bờ ?

Hải Đăng thấp thỏm đợi chờ
Phong ba bão tố không mờ lòng son
Thuyền rời bến lúc Trăng non
Đến nay ai biết Trăng tròn bao phen?

Lòng ta đóng cửa cài then
Bao lâu mới hết say men tình sầu?
Giọt buồn thấm đẫm đêm thâu
Rút lòng nhả kén bắc cầu tương tư.

Đại Dương cuộn sóng gầm gừ
Thuyền về bến mới, thế là… thế ư?
Xa nhau không phút giã từ
Người về bên ấy có dư chút tình?

Ngoài kia trăm sóng rập rình
Trăng Sao nhấp nháy gợi tình lẳng lơ
Thuyền đi, bỏ bến bơ vơ
Mình ta bám víu vần thơ đợi chờ!

Yêu anh chín dại mười khờ
Chiều loang biển tím bến bờ quầng thâm
Ta ngồi trước biển lặng câm
Cầm lòng nén ngọn sóng ngầm trào dâng.

Thu qua, Đông đến thật gần
Hàng Dương rũ lá tần ngần xót xa
Khói sương mặt nước la đà
Hợp tan, tan hợp… hóa ra phận người!

                                           Kim Hoàng