Pages

Tuesday, April 30, 2013

Thơ


Khuyên Nhủ Chị !


Chị ơi thôi đừng khóc
Cho buồn đôi mắt ngọc
Em chọc để chị cười
Như hoa tưới hôm nay






















Đừng ôm ấp đắng cay
Chớ đắm say tình cũ
Mang nỗi niềm ủ rũ
Chìm vào cõi mộng du

Nếu tình là thiên thu
Vùi sâu trong giấc ngủ
Xin nhắn nhủ một câu
Ai cũng có tình đầu

Ai cũng dấu thật sâu
Đáy lòng câu nguyện ước
Ai cũng mong sẽ được
Đi hết bước tình duyên

Nếu chị là con thuyền
Thì em xin khuyên chị
Chớ bỏ bến mà đi
Trùng khơi ! Có biết gì ?

Nếu chị là cánh chim
Em khuyên chị đi tìm
Nơi bầy chim ấm tổ
Chốn đau khổ dịu dàng

Cuộc đời là bể khổ…


Bùi Đức Tùng

SAY TỈNH TỈNH SAY

Tỉnh qua say chỉ do biến dạng
Tâm thần đen mê lấp lý trí thôi!
Tỉnh và say nơi nào ta muốn ngự?
Có lẽ mơ say khướt sướng nhất đời!




















Người lúc tỉnh lúc mê ta nào biết?
Người tỉnh sao lảm nhảm chuyện u mê?
Người mê sao hồn vẫn không trần trụi
Một kiếp đời. Mê tỉnh vẫn đi cùng!

Tỉnh mà tâm cứ sao vô tình quá!
Chẳng thà say với tình cảm bao la
Tỉnh và say. Hai thái cực không xa
Chỉ chọn một trong hai mà ta thích.

Ta thích say vì cần sống thực
Thực cho mình và thực cả cho người
Nỗi lòng người chỉ hiện khi lòng say
Và lảm nhảm những điều Trời mới hiểu

Bia rượu ơi! Chẳng tuyên dương mi nhé!
Ta cần mi một giây phút nào thôi!
Mi sẽ làm tâm thức ta yên ngủ
Lịm mê dần! Tim tìm chốn thảnh thơi!

HNGH 27.04.2013

Friday, April 26, 2013

Chiếc Bóng


Buốt hồn em, mưa lạnh
Nhức thân anh, Hạ buồn
Anh - Biển ơi, em nhớ
Ôi mối tình năm xưa

















Ngày thơ quá tình ta
Tàng cây Phượng nở hoa
Luu bút - tình thơ ngỏ
Âu yếm - tình thơ trao 
                                                               
Năm năm một cuộc tình
Từ thuở em mười lăm 
Rồi bỗng mình chia cách 
Ta mất nhau trăm năm                                                                                                       
                                          

Thời gian lững lờ trôi     
Ba mươi năm qua rồi                                          
Có bao giờ ta ngỡ
Nghe tiếng nhau - như mơ

 Tìm nhau được rồi sao?
 Chiếc bóng ôi xa vời
 Tình năm năm rong ruổi
 Cho đến hết cuộc đời 


  Hoàng TNP

Sunday, April 21, 2013

Bạn nghỉ sao ???
Có người nói với Ốc rằng :
Vợ chồng già sớm mưa chiều nắng , suôt cả ngày cắn đắng lẩn nhau : Bà thì nhắc chuyện ngày xưa , Ông ngồi mơ mộng tương lai xa vời ...Bà than gối mõi chân chùn , Ông còn vổ ngực khoe mình còn xuân .


 
Nhưng  người khác lại tự  hào:
Vợ chồng già như cây củi mục , còn sức đâu lục đục với nhau ,Bà ngồi ôn lại chuyện xưa , Ông bèn nhắc nhở những gì bà quên , Ông bàn tính chuyện tương lai ,bà cười nhớ lại những người con ngoan .ngày xưa cực nhổ nhọc nhằn , bây giơ hạnh phúc cháu con quây quần .
Riêng Ốc thì : chuyện đất trời có mưa có nắng ,thương nhau nhiều cắn đắng cho vui ,củi mục bà để trong rương , nếu ai dụng đến : TRẦM HƯƠNG CỦA BÀ
  Hạnh ocgao

Chat với nhau.


Phía bên trái chổ "Kết nối":
  1. Bạn click vô "Tâm sự với nhau".
  2. Điền tên và mật mã riêng của bạn.
  3. Bấm vô "Sign in"
  4. Tha hồ nói chuyện với nhau. 



   



















Nếu bạn muốn biết có bài gì mới hoặc có ai comment gì hôn mà khỏi mất công lên internet thì điền địa chỉ emal của bạn vô chổ "Theo dõi bằng email".

Mỗi khi có bài gì mới thì trang web sẽ tự động gởi bài tới cho bạn.



  
CAFE GIÓ THOẢNG

Cafe Gió thoảng của tôi ơi!
Anh đã cho em vui ngất trời!
Với bao bè bạn thân yêu ấy!
Để tim không thể xóa mờ phai


Từng giọt cafe thấm nhẹ môi
Kem ly dâu ngọt chốn thảnh thơi
Hội tụ cùng nhau vang tiếng gọi
Í ới mời chào kem ngập môi

Mấy ngày anh ở đã trôi mau
Mong sao tình bạn giữ thật lâu
Nhịp đập tâm tư thời thơ ấu
Càng thêm ngôn ngữ đậm sắc mầu

Tạm biệt chia tay lòng vấn vương
Nghìn trùng xa cách vẫn tình thương
Bạn bè ta ơi cùng nhớ mãi!
Mong ngày năm ấy sẽ sum vầy

T. Hồng    19.04.2013   ( Tặng anh Tùng)

Thursday, April 18, 2013

TÌNH

Em ngả vai anh tóc lả lơi
U huyền đôi mắt bỗng xa vời
Anh hỏi:" Em đang mơ gì đó?"
:"Em chỉ nhìn vào mắt anh thôi!"



Em ngã vòng tay anh buông lơi
Vòng tay em trắng muốt nhất đời
Anh hỏi:" Em muốn anh gì vậy?"
:" Em muốn anh đưa đến chỗ ngồi"

Em ngồi yên lặng sát bên anh
Chẳng thốt một câu chẳng nửa lời
Anh hỏi:" Sao em không thèm nói?"
:"Em nghe tim mình đập. Thế thôi!"

Môi em ghé sát vào môi anh
Ngọt ngào như nuốt nụ hôn mềm
Anh hỏi:" Môi ai mà thơm thế?"
:" Môi em nào có phải môi ai?"

Em ngả hẳn lòng anh tỉ tê
Thơm ngát mùi hương thật êm đềm
Anh hỏi:" Em đang mơ gì thế?"
:" Em ước mơ mình sẽ chung đôi"

HNGH 22.03.2013

Thursday, April 11, 2013

Tin Buồn

Anh nằm xuống như một ngày đã đến đây....
Đã vui chơi với bạn bè Tứ 4...






Trịnh Phúc Thọ, lớp Tứ 4, đã đi gặp Nguyễn Hoàng Đức, Trần Hữu Lộc, Huỳnh Xuân Thanh, Nguyễn Văn Trung, Nguyễn Văn Hồng, Vũ Đức Thuận, Nguyễn Văn Tiên ngày 15 tháng 3 năm 2013 tại Phương Lâm, Đồng Nai.  Xin thông báo cùng anh em Tứ 4.


Mong tụi nó vui vẻ họp bạn ở dưới đó và chờ tụi mình xuống gặp nhau đấu láo tiếp.



Chú thích: Tin do Trần văn T cho biết.


Wednesday, April 10, 2013

Vườn tao ngộ Nhã Viên



 
SlideShow by Trần Trung Thu

Mồng 7 tết, các em cựu học sinh lớp Tứ 1 (nữ) và Tứ 4 (nam) , khóa 10 trung học Ngô Quyền, Biên Hòa có nhã ý mời tôi lên Biên Hòa, đến nhà Sương Trầm để dự buổi họp mặt tân niên của các em . Tôi đã nhận lời và nhắn tin cho Nguyễn Hồng Đức (Tứ 4) để hỏi Đức có đi cùng không thì tôi sẽ quá giang xe hơi của Đức lên Biên Hòa như hai lần trước . Nhưng Đức đang cùng gia đình đi chơi ở Nhật chưa về , chắc không nhận được tin nhắn nên không thấy trả lời . Tôi dự định tìm phương tiện khác lên Biên Hòa vui với các em thì sáng mồng 7, bà xã tôi bị ngã khi chạy bộ tập thể dục ở công viên . Bà ấy phải đi bênh viện may mấy mũi ở đầu gối nên tôi đành cáo lỗi với các em không lên Biên Hòa tham dự được .




Thầy Ân, Lập, Đức, Thu
Bất ngờ thứ hai mồng 9 tết, Đức gọi tôi cho biết đã hẹn với Phước và các bạn họp mặt ngày thứ tư và hỏi tôi có đi không ? Vì bà xã đã đỡ nhiều nên tôi nhận lời Đức . Đức cho biết đã bán xe hơi và sẽ đi taxi, Đức hỏi tôi phải đón tôi lúc 3 giờ 30 chiều thứ tư tại đâu. Tôi hẹn với Đức tại nhà thờ Đức Bà Sài Gòn .
Rũi thay, khi tôi tới nhà thờ thì cái iphone của tôi bị đứng nên tôi không có cách gì liên lạc với Đức được . Tôi đinh ninh sẽ gặp xe taxi chở Đức ở bùng binh phía sau nhà thờ, nhưng chờ hơn 15 phút chẳng thấy Đức đâu . Tôi chợt nghĩ có thể Đức chờ tôi ở cửa trước nhà thờ . Quả đúng như vậy, tôi gặp Đức ở đây .


Đến Biên Hòa, xe dừng trước đầu hẻm vào nhà Sương Trầm mà hai thầy trò chẳng biết . Đức gọi Phước, tôi gọi Sương Trầm (iphone tôi đã chạy lại được), chúng tôi mới biết mình đang ở đúng chỗ. Vào nhà Sương Trầm, chúng tôi nhâm nhi một vài lon bia chờ đủ mặt các em rồi trực chỉ nhà hàng Nhã Viên .



 Khi taxi đồ lại, tôi bước xuống trước một cái cỗng tam quan . Tôi hỏi Phước: ủa mình đi vào chùa hả ? Phước cười bảo đây là nhà hàng Nhã Viên . Sau khi chụp với các em một vài pô trước cỗng, tôi bước vào bên trong . Quang cảnh nhà hàng giống một hoa viên lớn, đường đi lát đá, hai bên trồng đủ loại hoa, có một cây cầu đá bắc ngang môt dòng suối nhỏ, bên dưới những con cá đủ màu sắc bơi lượn . Bốn phía là những ngôi nhà mái nghiêng lợp ngói đỏ, đó là những nơi để ăn uống nhưng giống cung đình Huế . Trước những bậc thang vào các căn nhà đó là những pho tượng sư tử . Một nhân viên tiếp tân dẫn chúng tôi đi "tham quan" các nơi, đặc biệt những phòng VIP, lớn chứa vài chục người, chung quanh vách là aquarium có đủ loại cá đang vẫy vùng bơi lội, nhỏ chứa độ chục người ấm cúng sang trọng .



Chúng tôi chọn ngồi trong một căn nhà mái ngói đỏ, hai bên một bàn dài, nữ bên trong và nam bên ngoài quay lưng ra phía lan can . Sau khi chọn món ăn các em đề nghị Sương Trầm thay mặt nói vài lời chào đón tôi và sau đó tôi đọc "discours" đáp từ. Rồi, một thầy và độ 15 trò vui vẻ ăn uống và xen lẫn là những câu chuyện tiếu lâm của Phước và Hạnh làm buổi họp mặt điểm thêm những tràng cười dòn dã .



Khi chia tay, mọi người hẹn nhau ngày tái ngộ . Nhà hàng Nhã Viên đúng là vườn tao ngộ của thầy trò chúng tôi trong một ngày đầu xuân Quý Tỵ, 2013.

Huỳnh Công Ân


Chú thích của BĐH:  Thầy Huỳnh Công Ân là giáo sư môn Toán của lớp Tứ 4 năm xưa.

Tản mạn về sự Khập khểnh


Trong cuộc sống nếu mình so sánh ,sẻ thấy tòan là khập khẻnh thôi , chung quanh ta không có kẻ thù ,chỉ có bạn nhưng ...chưa thông cãm ... . Bạn còn sống là còn hạnh phúc, còn yêu thương và cám ơn đời ., Với những lần thất bại chua cay ,là những cái chúng ta so sánh . Có những bài thơ vô tình đọc được ,chỉ ghi tên tác giả vô danh, ( nhưng cũng có người nói của Nguyễn Trung Kiên )nhưng đọc lên nao nao trong dạ... ôi cuộc đời khập khểnh vậy sao



Đôi dép



Bài thơ đầu anh viết tặng em 
Là bài thơ nói về đôi dép 
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết 
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ 
Có yêu đâu mà chẳng rời nữa bước 
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược 
Lên thãm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao 
Cùng chia sẻ sức người chà đạp 
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác 
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi 
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh 
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết

Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu 
Cũng như mình trong những phút vắng nhau 
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía 
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế

Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh 
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành 
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối 
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội

Lối đi nào cũng có mặt có đôi 
Không thiếu nhau trên những bước đường đời 
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái 
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại

Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung 
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song 
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc 
Chỉ còn một là không còn gì hết

Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia 
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa 
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác 
Hay cố lê bên những gì phế thải

Sống âm thầm nơi xó góc tối đen 
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn 
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn 
Ngày ra đi không một người đưa tiễn

Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia 
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa 
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc 
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc 
Bước song hành một dạ đến ngàn thu "

Và sau đó có người gởi cho bài thơ về đôi tất

Bài thơ về đôi tất 
Bài thơ này anh đang viết tặng em. 
Là bài thơ anh viết về đôi vớ. 
Khi nỗi nhớ trong lòng thêm da diết. 
Vật tầm thường như đôi vớ sẽ hoá thơ. 

Hai chiếc vớ kia gặp gỡ tự bao giờ. 
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước. 
Cùng gánh vác những mùi không ngữơi được. 
Từ đôi chân người bước vội quãng đường xa. 

Càng bước càng mùi không kẻ thúi người thơm. 
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp. 
Dẫu rách một bên nhưng người không hề dzục. 
Bởi đã có đôi giày che chắn cả đôi bên. 

Nếu ngày mai một chiếc vớ mất đi. 
Người ta có thể chỉ mang vào một chiếc. 
Nhưng nếu bạn bè đứa nào vô tình không biết. 
Kéo ống quần thì...ôi mặt mũi còn đâu. 

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau. 
Lòng thấy lạ như mang giày không mang vớ. 
Dẫu biết rằng chân đã có giày che chắn. 
Nhưng mang giaỳ, không vớ vẫn thấy sao sao. 

Đôi vớ vô tri khắng khít bước song hành. 
Chúng đã thề, chẳng rách cùng một lúc. 
Bởi như thế người đời chưa muốn dzục. 
Đợi rách chiếc kia rồi mới mang dzục cả đôi. 

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời. 
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái. 
Nhưng anh vẫn thường mang chiếc trái vào chân phải. 
Chiếc phải vào chân trái cũng chẳng sao. 

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song. 
Sẽ dừng lại nếu chó tha một chiếc. 
Chỉ còn một thì ngươì ta hay tiếc . 
Nên cố tìm con chó để lấy lại chiếc kia.

Nếu so sánh thì thật là khập khểnh , khi đọc xong chỉ muốn mĩn cười thôi . trong tình yêu cũng còn nhiều ...nhiều lắm . Cũng như câu chuyện về đôi găng tay sau đây :
Có một đôi bạn cùng học chung một trường nhưng khác lớp. Họ đã cùng nhau trải qua những kỷ niệm vui buồn trong suốt cuộc đời sinh viên, để đến một ngày theo quy luật hợp rồi tan. Trăng tròn rồi trăng lại khuyết, đôi bạn chia tay nhau để theo đuổi những ước mơ, hoài bão của mình. Trước lúc chia tay để mỗi người đi đến một nẻo đường của Tổ quốc, người con gái ngậm ngùi kể chuyện về 2 đôi găng tay.

Mùa Noel trước, người con trai tặng cho người con gái một đôi găng tay dễ thương và xinh xắn. Người con gái đón nhận món quà với niềm hạnh phúc bất ngờ. Có một điều thật lạ, ít khi người con trai thấy cô bạn của mình đeo găng tay do mình tặng, nhưng người con trai vẫn không hỏi một lời nào. Người đó đâu hay rằng, chính nhờ món quà ý nghĩa đó mà người con gái có đủ can đảm để cùng chung bước với người con trai. Một điều may mắn, cũng chính đôi găng ấy đã sưởi ấm con tim của cô gái trong suốt mùa đông lạnh giá. Và cô gái vẫn luôn ấp ủ một tình cảm lạ len lõi vào tâm hồn mình để rồi không nói lên được điều gì.Và cho đến một ngày, ngày này cách mùa Noel trước những 1 năm. Người con gái cũng mong rằng anh bạn của cô ta cũng nhận được thứ tình cảm ấm áp chân tình như mình từng được nhận. Cô gái đã mua một đôi găng tay mới nhưng không để thay thế đôi găng cũ của mình và mong dợi đến ngày Noel. Nhưng kết quả thật bất ngờ ngoài suy nghĩ và mong muốn của cô gái.

Đêm Noel, cô gái ra về với nỗi lòng ngổn ngang cùng đôi găng tay không người nhận. Cô gái đem 2 đôi găng tay, 1 mới 1 cũ dán lên bức tường trong phòng mình với mong muốn chúng sẽ luôn có đôi có bạn, sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời, và cô gái mong được nhìn thấy chúng mỗi ngày.


Đôi găng cũ không còn đủ sức để sưởi ấm tâm hồn cô gái nữa và đôi găng mới cũng không có cơ hội để sưởi ấm cho ai đó nữa. Chúng không còn mang sứ mệnh trọng đại là sưởi ấm cho đôi bạn ấy nữa và không còn mang ý nghĩa như lúc đầu. Được một thời gian không lâu, găng tay mới không còn muốn chung bước nữa, nó tự tách ra khỏi bức tường, rơi xuống đất và đi theo một hướng khác, hướng không có đôi găng cũ cùng đi.Đôi găng cũ với hy vọng sẽ vẫn mãi được chung bước cùng đôi găng mới, nhưng nó đâu biết rằng "hy vọng cũng là niềm tuyệt vọng". Đôi găng mới không quay trở lại và tự tìm một hướng đi khác cho riêng mình.

Đôi găng cũ quá mệt mỏi, luôn cảm giác nỗi cô dơn, lẻ bạn vây kín mình, không còn đủ sức để chờ đợi nữa, đành để cho mình rơi tự do giữa khoảng không vô định.Cho đến lúc này , người con gái chợt nhận ra 1 điều rằng: "Hai đôi găng tay như hai đường thẳng song song, chúng ở bên cạnh nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau chia sẻ những vui buồn nhưng sẽ không bao giờ gặp nhau ở nơi cuối đường mặc dù 2 đường thẳng song song vẫn gặp nhau ở vô cùng...". Nhưng có một điều mà cô gái vẫn mong được nói cùng người con trai, cũng như những gì đôi găng cũ muốn nói cùng đôi găng mới: "Bạn thương ơi! Hãy nhớ rằng, khi bạn thành công nhất, khi bạn hạnh phúc nhất, khi bạn vui sướng nhất hay khi bạn tuyệt vọng nhất, đau khổ nhất, chán nản nhất thì hãy nhớ rằng dù lúc đó tôi đang ở rất xa bạn nhưng vẫn mãi là hậu phương vững chắc của bạn, vẫn luôn dõi theo bạn và mong muốn chia sẻ cùng bạn những vui buồn.Hãy nhớ đến tôi dù một giây phút ngắn ngủi bạn nhé. Cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với hai chúng ta. Chúc bạn đạt được thành công như ý, luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của mình. Cầu mong bạn luôn sống trong vòng tay yêu thương của bạn bè và gia đình. Hãy sống tốt như bạn từng sống bạn nhé".

Tuổi trẻ -Tuổi già, tóc đen -tóc trắng ,niềm ưu tư trăn trở bao đời , đọc bài thơ SỢI TÓC chạnh lòng ,chỉ nháy mắt đầu xanh-đầu bạc ....


SỢI TÓC



Em tặng tôi sợi tóc của em 
Rồi ngày tháng vèo trôi em không nhớ nữa
Năm mươi năm sau 
Khi tìm về chốn cũ 
Tôi gặp một bà già tóc bạc 
Bà chẳng biết tôi 
Tôi tặng bà sợi tóc
Bà khóc
Sợi tóc vẫn còn đen
( Phạm Đình Ân)

Chao ơi , chỉ có thể dùng 4 câu thơ của Lê Thánh Tôn ( Vô Nhị Thượng nhân )để nói lên tất cả :
Sinh như trước sam 
Tử như thoát khổ. 
Tự cổ cập kim, 
Cánh vô dị lộ.
(Sống như mặc áo, 
Chết như cởi quần. 
Xưa nay vô cùng, 
Không đường nào khác ).

Hạnh Ốc Gạo

Tuesday, April 9, 2013

Thơ

TÂM TÌNH

Anh chỉ yêu em mỗi mình em
Đời anh lấp ló chạm cạnh thềm
Nếu chẳng còn em ai dìu bước?
Anh đành khuỵu ngã giữa đêm trôi!



Anh vẫn thầm yêu mãi em thôi!
Ngày đêm em vật vã cuộc đời
Bóng em nhanh nhạy trong mọi việc
Hồn em thanh bạch dáng tinh khôi

Anh vẫn nhớ hoài em đấy thôi!
Những ngày thanh vắng cứ êm trôi
Thiếu em anh thấy đời cô quạnh
Vắng em anh thấy đời thiếu vui!

Anh biết rằng em đã buồn anh
Nỗi buồn in đậm nét chân thành
Vết mờ loang xa cùng năm tháng
Em chỉ tạm chùi bóng bớt nhòa

Anh biết rằng anh chỉ yêu em
Vì anh chỉ còn bước qua thềm
Một chút nấc thang cho chấm cuối
Khép lại chương đời. Nghỉ thảnh thơi!

Anh biết rồi em sẽ tin anh
Vì tình năm tháng chẳng phai dần
Còn bao ước mơ của con cái
Còn phải vui vầy cùng cháu thơ

Anh muốn rằng em sẽ cùng anh
Đi đi về về chốn thanh bình
Hai bóng nghiêng nghiêng khi chiều xuống
Dìu nhau chung bước vẫn tròn đôi.

HNGH 09.04.2013

Saturday, April 6, 2013

Thơ

HỒN NHIÊN

Em là cô gái tuổi còn xanh
Tuổi của măng non lẫn mộng vàng
Em biết yêu đương tuổi mười bốn
Khi môi chưa đủ thắm màu son

Em như cô gái gốc khuê môn
Tuổi em đã sát tuổi trăng tròn
Bướm ong chập chờn tha hồ lượn
Em làm hoa nở giữa cơn giông

Em tiếc đài hoa tiếc cánh hoa
Sao sớm để cho bay la đà
Để mất hồn nhiên trong nắng sớm?
Đã sớm làm quen với điệu đà?

Em vẫn là em có phải không?
Dẫu trong khuê các trong lầu son
Em vẫn muốn làm sương rơi chậm?
Em muốn làm mây phải ngừng trông?

Em biết tình em lắm phải không?
Để cho tim chả nỡ ủ Đông
Em cứ ngang nhiên cho vẫy gọi?
Cuốn theo vòng xoáy của cơn giông?

Em vẫn còn thương lắm phải không?
Dù em không thỏa ước tình trông
Tình mãi mãi trôi xa biên giới
Giờ tim rướm máu nỗi thương nồng?

Em vẫn nhìn gương sáng chiều hôm
Nhìn hoa héo úa mỏi mòn ' ton'
Hồn hoa tuy không là tan vỡ
Em chỉ ngẩn ngơ tuổi hoàng hôn

Em vẫn là em. Là chính em?
Tình ngày xưa ấy vẫn dầy thêm?
Em cứ thiết tha cùng năm tháng
Để dành cho em chút hồn nhiên

HNGH ( Tặng Trang) 19.03.2013

Tuesday, April 2, 2013

Thơ BĐT

Mẹ Ơi…!


Đường phố City Adelaide sao vui quá
Mẹ ngồi nhìn bên ly café đá với con
Người với người, xe qua lại bon bon
Dạt dào sự sống trong tâm hồn rộn rã


Chiếc xe lăn, con đẩy mẹ thật xa
Trên đường phố mẹ đã không xa lạ
Mới hôm nào mình mẹ vẫn đi qua
Giờ run rẩy ngồi trên xe con đẩy

Ánh mắt mẹ lơ đẵng trời mây ấy
Tai lắng nghe tiếng chim hót trên cây
Mẹ con đấy, luôn bình an như vậy
Luôn yêu đời, yêu cuộc sống còn đây

Sức khỏe mẹ sắp cạn dần tới đáy
Nhưng hồn mẹ sự sống vẫn tràn đầy
Không than van cho thân xác đớn đau
Không phiền hà cháu con, chăm sóc mẹ

Mẹ ơi mẹ, mẹ cứ vui đi nhé
Cuối cuộc đời, mẹ vẫn chiếc dù che
Của chúng con, những con yêu của mẹ
Cho đến ngày, mẹ nhắm mắt ra đi

Giờ chúng con mong ngày qua như tháng
Để chúng con gần bên mẹ lâu hơn
Báo hiếu mẹ nuôi chúng con khôn lớn
Đáp đền ơn nghĩa mẹ đã sinh thành

Mẹ ơi mẹ ! Đừng ra đi mẹ nhé…

Bùi Đức Tùng
Họp Bạn 2006 

 Họp Bạn năm 2006 tại Cù Lao. Đổ Hữu Long và 
Trầm Ngọc Sương giới thiệu bạn bè.




Họp Bạn 2006.  Một, Hai, Ba Chúng Ta Cùng Vô