HẠ ĐỎ - BIỂN XANH
Buổi chiều ở Moore River, trên đỉnh ngọn núi chập chùng, nơi đã xây một khoảng sân bằng đá vây quanh, trở nên một thắng cảnh nổi tiếng cho khách du lịch viếng thăm. T. tựa người vào vành lan can đã mát lạnh đối mặt về phía trước. Mặt trời đỏ rực đang từ từ chìm xuống, tỏa ánh hào quang sáng ngời, như trái bóng đỏ khổng lồ, rồi chậm rãi chạm đến vành nước biển xanh ngát rồi lặn dần. T. cảm giác như bay chới với trong một cõi vĩnh hằng thoát tục nào đó. Phía dưới chân núi này là một hình ảnh không thấy nơi nào ở miền Tây Úc, đây là điểm ngưng của dòng sông Moore nước ngọt trong vắt, cách sông một ngọn đồi thấp, là đại dương mênh mông với bãi cát trắng xóa. Người ta có thể tắm, câu cá Hanh (black bream) và chơi các loại thể thao dưới nước trên sông Moore, hoặc đi bộ băng ngang ngọn đồi thấp để tắm biển, surfing hay dùng tàu chạy ra sâu bắt lobster, câu cá lớn nếu muốn. Từ trên đỉnh núi cao này nhìn xuống, sông, đồi và biển vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ trong buổi chiều tà như hôm nay.
Mùa Hạ oi bức trong thành phố đã biến mất nơi này, gió mơn man tóc T. hòa quyện với mùi nước biển và không khí mát mẻ ập vào mũi T. một mùi vị ngất ngây khó tả. Một nỗi hạnh phúc an bình choáng ngộp tâm hồn T. suốt mấy ngày thần tiên vừa trôi qua. Buổi ăn chiều nay cả đại gia đình quây quần chung quanh bàn ăn lớn, trong căn nhà ấm cúng quay mặt ra biển để cùng mừng sinh nhật đứa cháu vừa tròn 18 tuổi, cười giỡn trò chuyện, mở quà sau khi bài hát Happy Birthday chấm dứt trong tiếng chúc mừng náo nhiệt, vẫn lãng đãng tiếng sóng biển đập vào bờ như một điệu nhạc du dương bất tận. Buổi sáng mấy anh em mướn chiếc tàu nhỏ vài giờ thôi để đi câu cá Hanh trên sông Moore. Nói là đi vớt cá Hanh thì đúng hơn. T. không thể tin nổi mắt mình khi từ mũi tàu nhìn xuống dòng nước trong leo lẻo, đàn cá Hanh đủ cỡ lượn lờ khắp nơi, chỉ cần cầm vợt vớt lên là ít nhất dăm ba con cá đã nằm trong vợt rồi... Trên sông khá đông người ơi ới reo hò, cười giỡn khi bắt được một con cá to nào... Nước trong, không quá sâu, gió lồng lộng thổi và cảnh vật hai bên bờ như tranh vẽ... Thật không có nỗi hạnh phúc nào hơn. Trưa nay cả nhà sẽ thưởng thức món cá Hanh ngọt lịm, chiên dòn dầm nước mắm đây. Ngày nào cũng thế, bừng con mắt dậy để dõi tầm mắt ra ngoài cửa sổ và say sưa với hình ảnh một bãi biển đẹp tuyệt vời, mây trắng như bông từng cụm tiếp nối màu xanh đại dương sặc sỡ. T. vội vã khoác vào chiếc áo tắm, quơ lấy chiếc khăn tắm to xù, chạy u xuống bãi cát mịn trước nhà dầm mình trong dòng nước biển mát rượi. Mùa Hạ ở Tây Úc là như thế trôi qua với T. Nơi này, T. lớn lên với cát trắng, biển mặn và khung cảnh êm đềm... buổi sáng tinh sương, buổi chiều tà trong ánh dương dần tắt. Quê hương thứ hai của T. đó, kể từ ngày đặt chân lên đất nước này ba mươi bốn năm về trước. Nhưng ở bên kia bờ đại dương là quê hương thứ nhất, là mái ấm của hai mươi năm kỷ niệm không bao giờ phai nhòa trong tâm trí T.. Là nơi có dòng sông Đồng Nai hiền hòa, có xóm chợ in mòn vết chân tuổi thơ, có công viên thơ mộng để mỗi buổi chiều T. và lũ bạn cùng xóm tung tăng nô đùa. Nơi đó, con bé T. đã biến thành thiếu nữ, để biết yêu hoa Lục Bình tím ngắt dọc theo bờ sông Đồng Nai, trôi lơ lửng từng chùm, tím cả bờ sông, tím cả lòng cô thiếu nữ Biên Hòa ngây thơ.
Thật xúc động với món quà nhỏ của ông anh gửi từ Việt Nam sang, chỉ là vài tấm ảnh công viên chợ Biên Hòa với cầu mát vẫn còn đó, khu công viên sông Đồng Nai vẫn mượt mà với cây kiểng và những bãi cỏ xanh được chăm sóc kỹ lưỡng làm T. cảm động, người ta đã không bỏ quên một góc kỷ niệm tuyệt vời của T. trong thành phố Biên Hòa nhỏ bé. Chỉ chừng đó thôi, cũng đủ cho T. bồi hồi, và rồi bao nhiêu là kỷ niệm ấu thơ bỗng tràn trề cho nghẹn tim, cho mờ mắt, cho lòng thổn thức, nhói nhè nhẹ cơn đau… Cũng là mây gió mơn man, cũng là biển mùa Hạ xanh thẫm, cũng là sông êm đềm chảy, nhưng ở mỗi nơi đã chuyên chở cả một tâm tình hoàn toàn khác biệt trong lòng T.
T. tha thiết lăn ngón tay trên tấm hình căn nhà cũ, bây giờ buồn thiulặng lẽ một góc, cũ kỹ và tàn tạ bên cạnh những căn nhà hàng xóm đã được tân trang hiện đại hơn. T. buồn và nhớ Ba của T., đã dành rất nhiều công khó và thời gian để gầy dựng tổ ấm này lên cho vợ con có những giờ phút ngọt ngào hạnh phúc với nhau, biết bao nhiêu kỷ niệm của những ngày Tết, Giáng Sinh trong căn nhà này mỗi độ Xuân về. T. không thể quên được nỗi náo nức của T., dù là cô bé bảy tuổi hay đã là thiếu nữ mười bảy tuổi. Buổi sáng mùng một Tết cười sung sướng trong chiếc áo dài mới, dơ tay nhận lấy gói đỏ lì xì của Ba Má, rồi lí nhí lời chúc đầu năm. Nhìn Má T. chăm chú ngắm từng tấm hình khu xóm chợ Biên Hòa thật lâu, mỗi tấm hình chắc chắn đã đưa lòng bà mẹ Việt Nam này trở về quá khứ đã rất xa xôi.
Ánh nhìn Má bỗng lạc dần, chìm đắm như đang mơ, bờ môi khẽ run méo mó, mắt vội vã chớp nhanh, cho những giọt nước mắt tương tư một thời đừng rơi xuống. T. hiểu lắm, hai mươi năm của mình, nhưng đã là năm mươi năm của đời Má chôn vùi nơi đó. Má về làm dâu lúc mới vỏn vẹn mười tám tuổi, làm lên sự nghiệp cho gia đình chồng, năm ba mươi lăm tuổi đã ôm trên tay chín đứa con, nuôi nấng dậy dỗ bằng tình thương, sức lực và tuổi thanh xuân của mình. Đây mới chính là thành tích vĩ đại nhất đời Má. Mỗi lần hai Má con ngồi bên nhau hàn huyên tâm sự, Má luôn nhắc nhở T. ''Con cái là núm ruột, là hơi thở, là tình yêu cả đời Má''. Sinh nhật Má tám mươi tuổi mấy năm trước, T. cùng Má trở về thăm Biên Hòa lần đầu tiên, nhưng rốt cuộc Má không dám cho xe dừng lại ở nơi này, sau khi đã choáng váng khám phá ra căn nhà to lớn của Ông Bà Nội đã không còn nữa. Mảnh vườn cây ăn trái và căn nhà xưa to lớn, đã chất chứa luôn những mảnh đời của những người thân yêu sống trong đó đã tiêu tan! Bây giờ chỉ là con đường quốc lộ xe chạy mịt mù. Má như không còn sinh lực để bước chân vào xóm chợ nữa, sợ rằng phải đối diện thêm nhiều mất mát và đổi thay chăng? T. chỉ còn biết nắm lấy bàn tay Má xiết nhè nhẹ, ngậm ngùi thôi .
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, T. cảm thấy vui mừng nhìn thấy thành phố được đổi mới đẹp đẻ, mới mẻ hơn, để còn mãi mãi tồn tại và lại trở nên một mảnh ký ức tươi mát cho thế hệ sau này. Đâu đó trong những góc phố, trong những con đường này, linh hồn của Biên Hòa không hề thay đổi, vì tấm lòng của những con người Biên Hòa tha phương đã không hề đổi thay.
H.C
Tuesday, February 26, 2013
Monday, February 25, 2013
Thơ
NHỚ VỀ...
Tháng hai hoa Giấy trổ nhiều
Nhìn hoa mà nhớ buổi chiều Lái thiêu
Đồng khô trời gió thả diều
Mơ về quê cũ bao điều mến yêu
Anh ngồi thơ thẩn làm thơ
Mơ về kỷ niệm mắt mờ cứ mơ
Mơ nàng thơ mãi tình vờ
Mơ mình ra biển bơ vơ một mình
Đò xưa bến cũ còn trông
Quay về xây đắp tình mong tôi chờ
Dòng sông ai nỡ hững hờ
Mắt nhìn gương sáng đắp bờ tình tôi!
TH 21.02.2013
Tháng hai hoa Giấy trổ nhiều
Nhìn hoa mà nhớ buổi chiều Lái thiêu
Đồng khô trời gió thả diều
Mơ về quê cũ bao điều mến yêu
Anh ngồi thơ thẩn làm thơ
Mơ về kỷ niệm mắt mờ cứ mơ
Mơ nàng thơ mãi tình vờ
Mơ mình ra biển bơ vơ một mình
Đò xưa bến cũ còn trông
Quay về xây đắp tình mong tôi chờ
Dòng sông ai nỡ hững hờ
Mắt nhìn gương sáng đắp bờ tình tôi!
TH 21.02.2013
Sunday, February 24, 2013
XA XỨ
Tháng mười mùa Đông năm bảy tư
Một ngày sáng sớm thật âm u
Xa nhà trong nỗi lòng chim sẻ
Ngơ ngác ngây thơ tuổi mộng mơ!
Đường về cuối Mũi ôi xa quá!
Ngổn ngang trăm mối mái đầu tơ
Thẫn thờ lên xe lòng như mỏi
Chỉ muốn xe hư và về nhà
Thiên hướng người trai của ngày mai
Việc mới nhiệm sở nhận trong ngày
Ào ào gió thổi xe khung cửa
Ngủ vùi đầu óc cứ miệt mài!
Dừng xe đất Muỗi xứ Cà mau
Bước xuống lòng sao cứ nao nao!
Chân thấp chân cao tìm nhà trọ
Chẳng người thân quen. Bóng lao xao!
Cổng trước Quản long nơi trường học
Tan trường tha thướt áo dài xinh
Màu áo trắng trong màu ngọc nữ
Chẳng chút xôn xao. Chỉ nhớ nhà!
Tuổi mới đôi mươi đã xa xôi
Quê hương trăm dặm nhớ khôn nguôi
Mong đợi ngày Hè về thật sớm!
Khúc hát hoan ca lại đến thôi!
NghiemHai 23.02.2013
Tháng mười mùa Đông năm bảy tư
Một ngày sáng sớm thật âm u
Xa nhà trong nỗi lòng chim sẻ
Ngơ ngác ngây thơ tuổi mộng mơ!
Đường về cuối Mũi ôi xa quá!
Ngổn ngang trăm mối mái đầu tơ
Thẫn thờ lên xe lòng như mỏi
Chỉ muốn xe hư và về nhà
Thiên hướng người trai của ngày mai
Việc mới nhiệm sở nhận trong ngày
Ào ào gió thổi xe khung cửa
Ngủ vùi đầu óc cứ miệt mài!
Dừng xe đất Muỗi xứ Cà mau
Bước xuống lòng sao cứ nao nao!
Chân thấp chân cao tìm nhà trọ
Chẳng người thân quen. Bóng lao xao!
Cổng trước Quản long nơi trường học
Tan trường tha thướt áo dài xinh
Màu áo trắng trong màu ngọc nữ
Chẳng chút xôn xao. Chỉ nhớ nhà!
Tuổi mới đôi mươi đã xa xôi
Quê hương trăm dặm nhớ khôn nguôi
Mong đợi ngày Hè về thật sớm!
Khúc hát hoan ca lại đến thôi!
NghiemHai 23.02.2013
Thursday, February 21, 2013
BẠN CÓ TIN KHÔNG
Nghe tin thầy giáo Công Ân ,đi với Hồng Đức về thăm học trò , tứ 1 tứ 4 xưa nay , tôn sư trọng đạo hân hoan đón chào. Cùng nhau đi đến Nhã viên ,ôn lại những chuyện lúc còn học sinh …
Nhã viên khung cảnh tuyệt vời , nhân viên nhã nhặn chào mời tham quan , đi ngang qua cây si rô ( ? ) ,trai hồng trái đỏ dể thương vô cùng, Phùng Phước nói : Cây vú bò , “ vú bò sao bé tí ti thế này ” , Phước bèn ứng khẩu làm thơ : Đưa em đi hái vú bò , vú bò không trái anh mò ….vú em .(?) . Đàn ông khoái chí cười vang, phụ nữ đỏ mặt : đúng là ….bó tay . Ốc cũng muốn vổ tay khen : tâm hồn thi sỉ, ý thơ dạt dào , thơ bạn …hay thật là hay , nhưng nghe bạn đọc … nhột như kiến bò .
Ngồi nhắc kỷ niệm xa xưa, Phùng phước kể lại chuyện tình Sương +G , cuộc tình đẹp như bài thơ, mọi người ngưỡng mộ từ xưa đến giờ, nhưng qua lời kể bạn mình, mối tình thơ mộng trở thành tiếu lâm : Tặng nàng một cái lồng chim ,chim này anh đổi …chim kia mang về . , Kể lại chuyến đi miền trung : Tui đưa 2 vợ chồng Sương +G .ghé qua Đà Lạt đến gian hàng XQ , sau khi tham quan , Ẩn G mượn cuốn sổ góp ý ,G viết bằng tiếng nhật, tới bà Sương cũng viết tiếng nhật , giận quá (tại vì không đọc được ) tui viết tiếng việt…nhưng ghi tên Suzuki , Thằng G cằn nhằn ,tui nói : người việt Nam viết tiếng nhật là chuyện bình thường,nhưng người Nhật viết được tiếng việt mới là điều lạ . Đúng là một tư tưởng vĩ đại , bạn mình biết cách tôn vinh ngôn ngữ Việt ( khoái nhé Phùng phước ! ) .
Nhắc đến thày Tồn dạy anh văn , các anh Tứ 4 ngày xưa vẫn còn ấm ức : hồi đó kêu lên bảng trả bài, con trai thì Thày hỏi mười mấy từ, nói được hết cũng chi có 12 điểm là cao , còn con gái như Huỳnh ngọc Hoa, thày chỉ hỏi 2 ,3 từ là cho 18 điểm . mọi người cười : tại vì Ngọc Hoa là hoa khôi mà .để cho không khí bớt cang thẳng, ôc cũng bắt chước Phùng Phước kể chuyện : Trong một cuộc thi Hoa Hậu . cuối cùng ban giám khảo đã tuyển chọn được 3 thí sinh ưu tú tham gia phần thì ứng xử.
Ban giám khảo cho gọi thí sinh thứ nhất vào phòng thi. Ban giám khảo hỏi cô ta:
-Cô hãy cho tôi biết điểm giống và khác nhau giữa cô và cái lồng chim?
Cô ta lập tức trả lời:
-Thưa ban giám khảo, điểm khác nhau là khi cái lồng chim mở thì chim bay ra, còn em thì khi em mở thì chim bay vào . Điểm giống nhau là đều chứa chim.
Ban giám khảo toát mồ hôi và cho cô ta lui ra. Cô thứ hai bước vào phòng thi. Ban giám khảo hỏi:
-Cô hãy cho tôi điểm giống và khác nhau giữa cô và cái xe đạp?
Cô thứ hai nhanh nhẹn đáp rằng:
-Thưa ban giám khảo, điểm khác hau giữa em và cá xe đạp là xe đạp bơm xong rồi mới đạp còn em thì đạp xong rồi mới bơm. Điểm giống nhau là cả hai đều đạp và bơm.
Ban giám khảo giật mình, mồ hôi đầm đìa và cho cô ta lui ra. Khi thí sinh thứ ba bước vào thấy ban giám khảo tóat nhiều mồ hôi thì đi lấy chai nước trong tủ lạnh cho ban giám khảo uống. Thấy thế ban giam khảo liền hỏi:
-Cô hãy cho ta biết điểm khác nhau của cô và cái tủ lạnh?
Không cần suy nghĩ cô ta trả lời ngay:
-Thưa ban giám khảo, Cái khác nhau là tủ lạnh khi đưa thịt vào thì nó mềm lấy ra thì nó cứng còn em: cho vào thì cứng mà lấy ra thì mêm.giồng nhau là cả hai đều có thể chứa thịt..
Ban giám khảo cho gọi thí sinh thứ nhất vào phòng thi. Ban giám khảo hỏi cô ta:
-Cô hãy cho tôi biết điểm giống và khác nhau giữa cô và cái lồng chim?
Cô ta lập tức trả lời:
-Thưa ban giám khảo, điểm khác nhau là khi cái lồng chim mở thì chim bay ra, còn em thì khi em mở thì chim bay vào . Điểm giống nhau là đều chứa chim.
Ban giám khảo toát mồ hôi và cho cô ta lui ra. Cô thứ hai bước vào phòng thi. Ban giám khảo hỏi:
-Cô hãy cho tôi điểm giống và khác nhau giữa cô và cái xe đạp?
Cô thứ hai nhanh nhẹn đáp rằng:
-Thưa ban giám khảo, điểm khác hau giữa em và cá xe đạp là xe đạp bơm xong rồi mới đạp còn em thì đạp xong rồi mới bơm. Điểm giống nhau là cả hai đều đạp và bơm.
Ban giám khảo giật mình, mồ hôi đầm đìa và cho cô ta lui ra. Khi thí sinh thứ ba bước vào thấy ban giám khảo tóat nhiều mồ hôi thì đi lấy chai nước trong tủ lạnh cho ban giám khảo uống. Thấy thế ban giam khảo liền hỏi:
-Cô hãy cho ta biết điểm khác nhau của cô và cái tủ lạnh?
Không cần suy nghĩ cô ta trả lời ngay:
-Thưa ban giám khảo, Cái khác nhau là tủ lạnh khi đưa thịt vào thì nó mềm lấy ra thì nó cứng còn em: cho vào thì cứng mà lấy ra thì mêm.giồng nhau là cả hai đều có thể chứa thịt..
Ban giám khảo đến bây giờ vẫn chưa biết nên trao giải thưởng cho ai
Tất cả đều nhìn Phùng Phước : Sao mấy ông không bắt chước Phùng Phước trao giải thưởng cho cả 3 cô ????
Nghe bên phe Nữ có người nói nhỏ nhỏ : “ Mày kể chuyện kinh khủng quá Hạnh ơi ”
Nếu vậy thì Ốc sẽ kể them 1 chuyện về cái “ Kinh “ . : Trong đoàn từ thiện có một BS già người Hà nội, có lần đi về Cà mau , đang khám bệnh , có một cô mang khẩu trang, vớ , bao tay đầy đủ đến khám, ông BS già bảo với cô :” cô vào phòng bên cởi tất ra ,đợi tôi một chút , xong bệnh nhân này tôi vào khám” , Khi ông xô cửa bước vào, cô ta đã cởi tất tần tật , nhìn thấy cô ta nằm tê hê trên giường, ông BS lắc đầu : “ eo ơi ! kinh ”, và bước ngay ra, cô nàng vội chạy theo, kéo tay BS lại “ BS khám lại giùm đi, em hết kinh 3 ngày nay rôi ….” .
Mọi người cười rần, bs Hồng Đức cũng đỏ mặt , Ốc cắt cớ hỏi : có phải nguyên tắc khám bệnh là phải cởi quần áo ra không ? Hồng Đức cười : đôi khi phải vậy , Ốc nói : hèn chi có Một người đàn ông phải đi khám bác sĩ vì đau họng. Vừa gặp cô y tá, chưa kịp trình bày gì nhiều, anh đã bị cô ta yêu cầu cởi quần áo rồi ngồi chờ ở ghế. Anh chàng cố giải thích rõ nhưng cô y tá không chịu nghe và kiên quyết bắt phải thực hiện mệnh lệnh.không cãi lại được, anh đành phải làm theo quy tắc và ra ghế ngồi cùng một loạt bệnh nhân cũng đang trong tình trạng trần như nhộng ở phòng ngoài. Cảm thấy xấu hổ, anh ta quay sang tâm sự với người ngồi kế bên:- Tôi chỉ bị đau họng thôi, thế mà người ta bắt tôi phải cởi bỏ hết quần áo. Thật chẳng hiểu ra làm sao nữa.Nghe vậy, người kia thở dài:- Phàn nàn cái nỗi gì? Anh tưởng thế là đã tệ lắm rồi à? Tôi đến đây để thu tiền điện mà cũng bị lôi tuột vào đây, bắt ngồi trần truồng từ sáng đến giờ đây này!
Thấy bạn bè vui, ốc cũng vui . bởi vì một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, mười nụ cười thì vạn khổ tiêu tan . Nhắc lại những bạn bè xưa, có người vắng mặt , mời hoài không đi, mọi người thắc mắc hỏi nhau : Nó vì kinh tế hay vì tự ti ,trốn hết không gặp bạn bè ,không lẽ thất bại thì xa mọi người , Nghe mà tiếc , nghe mà thương , khi bạn thành công nhiều người nịnh bợ , khi vấp ngã rồi lắm kẻ cười chê , những người đó không là bạn hữu , thì tại sao bạn lại bận lòng , Hãy tự tin đến với chúng tôi ,cùng bạn bè kể chuyện ngày xưa, ở đây không có giai cấp, không có giàù nghèo , chỉ có những tiếng cười sang khoái . – TIN KHÔNG ? KHÔNG TIN THÌ ĐẾN GẶP THỬ MỘT LẦN SẼ BIẾT !
Hạnh Ốc Gạo
Chuyện ngắn
-->
BỤI PHẤN HỒNG
Lững thững bước một mình trên bãi biển buổi chiều, chiếc nón rơm rộng vành hờ hững trên tay, gót chân trần in những dấu vết lúc nhẹ, lúc sâu trên cát trắng, tôi ao ước đó là bước chân chàng bên cạnh tôi, ngồi bệt xuống cát, bó gối nhìn cảnh mặt trời lặn đẹp như tranh... Tôi chìm vào giấc mơ đẹp nhất đời mình.
Giấc mơ có bảng đen phấn trắng và những kỷ niệm đẹp như mầu hồng thời con gái. Một lớp học gần hơn một trăm lũ học trò trai gái. Bầy con gái khoảng năm mươi đứa ngồi vào dãy giữa mười bàn, bọn học sinh trai ngồi hai bên, Bầy con gái tuy nhân số ít hơn nhưng chất lượng thì không kém bọn con trai đâu nhé. Ở cái tuổi ánh mắt biết trao nhau rộn ràng, biết thẹn thùng khép nép để bọn con trai bối rối nhìn con nhỏ mới ngày nào còn nghịch ngợm như gì, nay bỗng lạ hoắc lạ quơ như nàng tiên bé bỏng nào trên trời rơi xuống.Thế là bọn con trai bỗng trở nên tư lự ít nói hẳn ra, vì biết rằng chỉ nên đứng xa xa mà ngó, nhỏ nào cũng có mấy cái đuôi cây si dài lượt thượt cả rồi, nhưng ai cấm được mơ, nên mắt các chàng cứ lang thang ngoài cửa sổ.
Tiếng chuông reng giờ tan học, tôi ôm cặp trước ngực thong thả bước ra với nhỏ bạn thân, hai đứa khúc khích nói cười... Gần Tết rồi đó, cổng trường tràn ngập những tà áo dài tung bay trong gió Xuân nhẹ nhàng lên xuống, như một đàn bướm trắng, những khuôn mặt con gái mắt long lanh, môi mộng đỏ, Những chàng trai trẻ đã đứng trước cổng trường từ đời nào, như chờ đợi bóng dáng nào của ''bé''. Mấy ông Không quân tựa người vào cửa xe, tay phì phèo điếu thuốc lá ra vẻ bồn chồn trông ngóng.
Tôi chỉ nhỏ T. mấy đứa bạn gái trong lớp phá như giặc, giờ này bỗng dưng ngoan hiền hạ vành nón lá, mắt khẽ chớp, môi ướt chúm chím nụ cười mỉm chi... Dễ thương như mèo con. Trời ơi, các cô nàng diễn kịch điệu nghệ hết chỗ chê, bằng cớ là các anh chàng đều ngó theo mê mệt. Quang cảnh cuối tuần trước cổng trường tôi đều diễn ra không khí rộn ràng kẻ đón người đưa như vậy.
Tôi và T. quyết định thả bộ vì trời gió mát, và vì hai đứa sắp chia tay nghỉ ở nhà chào đón Tết Nguyên Đán với gia đình, vậy mà trong cặp hai đứa đã đầy ắp thiệp mời đi party tất niên, tân niên, chẳng biết đi chỗ nào, bỏ chỗ nào. Chúng tôi nghĩ đến những party cho riêng nhóm bạn thân nhất mười mấy đứa, cộng với bồ bịch chúng nó, nhân số đã tăng lên gấp đôi rồi còn gì.
T. đã gắn liền với chức vụ trưởng lớp từ đệ thất đến giờ, nên bước vào trong cổng trường là cô nàng nghiêm nghị, đoan trang, nói năng chừng mực nhỏ nhẹ, tôi yêu T. những lúc cô nàng chỉ là của riêng tôi như thế này. Đột nhiên T. thụt cùi chỏ vào người tôi đau điếng...''Chàng của mày kìa'', tôi chỉ kịp thấy một khuôn mặt con trai quen thuộc với nụ cười nhếch một bên môi ''đểu ơi là đểu'', ánh mắt nghịch ngợm dừng lại trên mặt tôi vài giây,''chàng '' của T. phía trước lái chiếc xe gắn máy làm tài xế... Vậy là có cái đuôi theo tò tò trên đường về rồi, quê thật đó.
Chàng đưa tôi miếng giấy gấp làm tư nhỏ xíu, tôi vừa đưa tay ra lấy thì miếng giấy đâu không thấy, lại cầm nhầm ngón tay trỏ của anh chàng thay vào đó khi nào không biết, anh chàng lém lỉnh cười ''khà khà'' khoái trá nói lớn: ''Trời ơi, dám nắm lấy tay con trai ha ?''. Mặt tôi nóng bừng, đám con trai chung quanh cười hùn theo làm hai má tôi nóng lên, mái tóc bum bê không đủ che khuôn mặt tròn quay của con nhỏ bây giờ đỏ như mặt trời mọc.
Tôi không thèm lấy thơ nữa, bỏ đi trước một mạch, T. kêu theo ơi ới ''đợi T... đợi T. với...'' Tôi thầm nhủ ''Giận luôn cho biết, không thèm nói chuyện một tuần luôn''. Cả tuần sau đó thơ chàng bay đến như bươm bướm, lúc nằm trong hộc bàn tôi ngồi, lúc nhờ nhỏ em cầm lên đưa tận tay, năn nỉ ỉ ôi ''cho anh gặp em một chút thôi v.v...'', tôi cho anh chàng leo cây luôn. Sau một tuần thì đến phiên con nhỏ cũng... chịu thua luôn vì... con nhỏ nhớ chàng quá là nhớ.
Tôi nhớ mà tội nghiệp anh chàng phó trưởng lớp si tinh mấy năm trời, nói chuyện với tôi mắt không dám nhìn thẳng, lắp ba lắp bắp cà lăm hoài, tay chân thừa thãi chẳng biết để đâu. Trong tất cả các cây si, chỉ có anh chàng này là tôi ''tha', vì lý do đặc biệt, còn các cây si còn lại tôi hành hạ tơi bời, hình như con gái đứa nào cũng qua thời gian cho con trai nếm cái ''thú đau thương'' này, tôi không làm gì ''khác người'' đâu.
Đó là năm mà chả hiểu sao trường chọn lớp tôi làm ''lớp kiểu mẫu'', lựa ra một số học sinh có triển vọng đặt vào hết một lớp ban toán, tôi thật kém may mắn, không hiểu sao dốt toán như tôi mà bị chọn vào lớp kiểu mẫu này. Nên anh chàng phó trưởng lớp thông minh kia, một năm bốn kỳ, lúc nào cũng bị đôi mắt chớp chớp của tôi ''hốt hồn'', để kèm toán cho tôi, hoặc cho tôi copy các bài kiểm học kỳ trong năm. Hy vọng tôi đã không để lại cho tim anh một vết thương nào của tuổi học trò nhé. Xin lỗi vì anh đã đến sau mối tình đầu của tôi một năm trời.
Băng mười mấy đứa con gái chúng tôi đẹp nổi tiếng trong trường, ăn hàng dễ sợ, và học hành cũng chẳng thua ai. Có TH. hoa khôi của khu Bắc kỳ Hố Nai, người Hà Nội, đẹp não nùng, giọng nói em như bài thơ, dáng dấp khoan thai nhẹ nhàng. Có N.H. cũng con gái Bắc, mắt to như Nai, da trắng trẻo như công chúa Bạch Tuyết. Với H. hoa khôi khu Nam kỳ có chiếc răng khểnh cười có duyên, C. xinh xắn như búp bê từ trường Pháp ở Saigon đổi về, tiếng hát líu lo dễ thương làm sao v.v... vẽ nên những trang lịch sử tình yêu cho những chàng học sinh thời ấy.
Chúng tôi may mắn vẫn còn giữ liên lạc với nhau cho đến giờ này, gần bốn mươi năm qua rồi. Mẫu chuyện trên môi bây giờ không còn là những mối tình học trò lãng mạn hay những môn thi hóc búa, mà xoay quanh vấn đề sức khỏe và con cháu đứa này thế nào, con cháu đứa kia ra sao, chia sẻ nỗi lo âu làm mẹ, làm vợ và thậm chí... làm bà nội bà ngoại nữa.
Lần cuối cùng tụ tập lại với nhau, TH. vẫn đẹp kiêu sa với mái tóc búi cao, khuôn mặt nhìn nghiêng cắt những nét cong kiều diễm, H. vẫn răng khểnh có duyên, C. đôi mắt tròn xoe, hàng mi dầy cong vút... Tôi ngụp lặn trong tình thân bạn cũ, thương tụi nó vô cùng. T. cằn nhằn ''mày từ xưa tới giờ lúc nào cũng bịnh hoạn làm tụi tao lo lắng vô cùng''. Ừ, tôi nhỏ con nhất bọn, tuổi tuy trẻ hơn, nhưng thời xưa mỏng manh như lá cây. Cả bọn xúm nhau săn sóc cho tôi như công chúa .
Tôi ngắm chân mình trong đợt sóng biển lăn tăn vào bờ, nước rút ra cuốn theo những đợt cát trắng dưới chân tôi mềm mại vuốt ve. Nắng bắt đầu tắt dần, gió biển mơn man hai vai trần, tôi ôm xiết hai bàn tay trước ngực, nói với mình ''không chịu thua đâu, sẽ khỏe để còn gặp lại bạn bè nữa đó''. Mặt trời hôm nay lặn dần, nhưng ngày mai này thôi, một ngày mới sẽ bắt đầu rạng rỡ hơn. Tôi quay lưng bỏ lại bóng đen buổi chiều tà, mỉm cười nhớ lại căn phòng ngủ ngày mai sẽ tràn ngập ánh nắng lung linh khi tôi bừng mắt dậy... H.C. của tôi ơi, đừng nản nhé.!
H. C. (Hoàng NTP) Cựu học sinh Khiết Tâm
Bài nầy do Bùi Đức Tùng giới thiệu
Bài nầy do Bùi Đức Tùng giới thiệu
Nói hoài, hiểu rồi..
Xin viết tiếng Việt có dấu, bài viết không dấu không đăng được. Bạn vô trang web sau đây để viết tiếng Việt bỏ dấu, copy bài viết rồi paste nó vô mail để gởi cho địa chỉ ở trên.
http://www.easyvn.com/tiengviet/index.php
Bạn viết sao cũng dược; trật chính tả, chính hữu gì cũng được hết. Viết hay không bằng hay viết. BĐH có rảnh thì sửa chính tả cho bạn, nếu không rảnh thì bạn viết sao, thì đăng lên vậy. Tôn trọng tác giả mà lị. Các bạn làm ơn "Tự thắng để chỉ huy".
Ai viết sai chính tả người đó có trách nhiệm (đối với mình chớ không có với ai hết). Mấy "toa"gởi bài gì, "moa" đăng bài đó. Không thắc mắc con thằn lằn nào hết nếu không đụng chạm tới 6 điều tôn chỉ.
Mấy "toa" có viết sai chính tả, "moa" vẫn để vậy, "moa" cũng không có học hành hơn mấy "toa" gì hết, "moa" có rảnh, "moa" sửa, "moa" không rảnh "moa" để vậy. Mà thường thường moa không rảnh. Chịu chưa?
Ban Điều Hành
Ban điều hành November 30, 2012 at 2:39 PM
Sau khi tham khảo ý kiến của các bạn khác thì comments không đề tên thiệt sẽ bị server tự động xóa trong vòng 15 phút. Xin thông cãm.
Anonymous sẽ tự động không đăng được. Nếu bạn góp ý kiến mà không thấy ý kiến của mình hiện lên là có thể tại vì bạn không đề tên thiệt vô mà vẫn cứ để Anonymous (nặc danh)
Sau khi viết xong comment thi bấm vô chổ "Comment as", chọn "Name/URL" rồi đề tên của mình vô.
Wednesday, February 20, 2013
Quán Chè NQ
Ngày xưa tứ một có chàngGặp nàng tứ bốn ăn hàng giờ chơi
Chàng thì nghèo rớt mùng tơi
Tiền đâu ăn uống lả lơi với nàng
Sân trường Hè nắng chang chang
Thạch xanh, thạch trắng, thạch đen, đậu vàng
Ăn chè lạnh mới là sang
Nàng kêu bốn chén mời chàng ăn không
Chàng “quê” giữa đám bạn đông
Rằng sao chàng có bông hồng hỏi han
Rằng chàng số một thế gian
Rằng chàng đừng trách đừng than chàng nghèo
Chàng ngồi ăn hết một lèo
Chè xanh một chén tiếp theo chè màu
Ăn rồi tán dóc thật lâu
Tứ một tứ bốn đậm xâu tình chè
Sau này nên nghĩa phu thê
Sau này chấp nối lời thề trăm năm
Có ai nhắn tiếng hỏi thăm
Tứ bốn tứ một hàng năm cúng chè…
Bùi Đức Tùng
(Tặng Hạnh Ốc Gạo, Sương A tứ 1 và Đỗ Hữu Long, Ẩn G tứ 4)
Tuesday, February 19, 2013
XIN LƯU Ý
Tôn chỉ duy nhứt của trang chúng ta là:
"Nối lại một nhịp cầu"
cho nên xin các bạn khi viết bài cho trang chúng ta thì "lạy ông đi qua bà đi lại" làm ơn tôn trọng những quy tắc sau:
1. Không chính chị, chính em.
2. Không hoan hô, đả đảo.
3. Không mĩa mai, xuyên tạc.
4. Không móc lò, thọc lét (móc lò thọc lét bạn bè thì được)
5. Không chê bai, chửi bới.
6. Không nhắc tới chuyện năm xưa nếu chuyện đó chỉ làm thêm cho ngưởi đọc thêm "ve" sầu.
Bài của bạn gởi tới mà không thấy đăng lên thì lý do là ...không đăng lên. Đừng email hỏi tại sao. Biết còn hỏi.
Bài sẽ không đăng được nếu sờ mó đến 6 cái trên. Xin thông cãm và cám ơn.
Tôi muốn đóng góp ý kiến vào mục Comment bằng tiếng Việt có bỏ dấu mà không biết làm sao.
http://www.youtube.com/watch?v=jLY7eXaZIKg
Cách viết tiếng Việt bỏ dấu
- Vô trang nầy: http://www.easyvn.com/tiengviet/index.php
- Đánh tiếng Việt không có dấu.
- Nhấn vô chữ "Thêm dấu" ở phía trên tay mặt.
- Sau khi dấu được thêm vào, nếu chữ nào sai thì nhấp chuột vào chữ đó để chọn dấu đúng. Muốn copy thi nhấp chuột vào chữ Copy sau đó đánh Ctrl+C.
- Ctrl + P vô mục Comment hay bất cứ text editor nào mà bạn xài.
- Nếu là chuyện ngắn, xin Ctrl + P vô Yahoo, Gmail và gởi cho tu1tu4@yahoo.com.
Monday, February 18, 2013
Bạn bè tôi (tiếp theo)
Năm đệ ngủ ,ốc chỉ chơi với Nguyễn thị Hoa , bây giờ trong lớp có những bạn đã biết cặp bồ, Hoa quen với Phát tây lai ở Tứ 4 ,mối lần nghe nhỏ Hoa kể chuyện tình yêu của mình, Ốc nghe chăm chú , thán phục vô cùng ,nhỏ Hoa chơi với ốc chắc có lẽ vì chỉ một mình ốc chịu nghe những chuyện người lớn mà Hoa kể.
Phụng, Hạnh Ốc Gạo, Như, Lập |
Lạch ạch rồi cũng lên được đến lớp đệ tứ ,Ốc cũng vẫn cù lần với cái quần đen và áo dài bằng vải kate , thấy bạn bè thướt tha trong bộ áo dài bằng tơ , lụa, soa …. ốc ngưởng mộ ngắm nghía them thuồng . đầu năm học , chuẩn bị tựu trường ,nhiều lần ốc cũng muốn xin mẹ ,nhưng lại ngại ngùng ,chân chờ mãi , cuối cùng : thôi thì mẹ mua gì mặc vậy.
Cô bạn Nguyến thị Giàu của lớp Tứ 2 ,đưa người bạn của mình là Trương Bạch Yến đến nhà chơi , sau này Bạch Yến là chị dâu của Ốc , Khi đó Bạch Yến mới phát hiện một điều là Ốc ko biết gì đến quần áo lót , và cũng từ đó ốc biết mặc thêm cai soutien vào bên trong cái áo lót ngắn tay bằng vãi của mình, thay thế cái quần đùi bằng những cái quần lót .
Cũng trong năm đệ tứ , nhờ một bài thơ đăng trên báo Xuân Ngô Quyền, CÔ Luông cho ốc 10 m vải kate trắng, Ốc buồn cười và cảm động lắm, định trả lại vi biết còn những bạn khác rất khó khăn , nhưng thấy Ngô Hồng Đức cũng nghèo , ốc đưa hết số vãi cho bạn .
Thời gian này lớp học xôn xao về chuyện phân ban ,những bạn học giỏi đề đăng ký qua ban B , Ốc suy nghỉ : Đạo hàm , tích phân …gì gì đó ,sau này ra đời có áp dung được gì đâu , Ốc chỉ thích toán cộng , toán trừ , Toán nhân thì không mê lắm vì sợ học nó mình sẽ tham lam , toán chia thì càng đáng ghét , nó làm con người mình bủn xỉn ra : Ban B không có Ốc . Xưa nay Ốc chỉ thích ngắm đôi mắt giai nhân như Luu Trọng Lư : “ Mắt em là một dòng sông.Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em….” Hoặc như Đỗ Hồng : “ Đôi mắt em có hoàng hôn biển lặng. Nhưng sóng ngầm chờ nổi dậy yêu thương ”chứ ốc đâu có muốn phân tích mắt có : nhản cầu, võng mạc , thủy tinh thể …. , còn môn hóa học nữa, tại sao ko để ốc nhìn rượu như Hàn mạc Tử : “ Bóng Hằng trong chén ngã nghiêng ,lã lơi tắm mát làm duyên gợi tình …”Hoặc nhẹ nhàng như Nguyến bỉnh Khiêm : “ Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp, nhìn xem phú quý tợ chiêm bao … ” lại bắt ốc phải phân tích xem trong rượu có bao nhiêu nước bao nhiêu cồn , cồn đó là Ethylic. hay là metylic ….. vì vậy ốc cúng ko muốn học ban A . Chờ hòai vẫn không nghe có ban gì ngoai A và B . Thôi đành nhắm mắt đưa chân, để xem con tạo xoay vần đến đâu …
Người ban A , ốc cũng ban A , cũng ôm vạn vật học đêm ngày , Ốc không thong minh , học không giỏi , nhưng ốc có cách tính toán của mình , tất cả các môn chỉ cần học thuộc lòng là chắc chắn sẽ đậu , phần lý thuyết thuộc bài chắc chắn ốc sẽ được gần đủ điểm , thuộc công thức bài toán sẽ làm được hai câu , những câu sau khó thì bỏ qua, hai bài toán là dư điểm rồi , môn vạn vật hệ số cao kéo các môn ngoại ngữ … vì tính tóan vậy nên hai cái tú tài ốc qua dể dàng ,dù rằng sau đó …. Không nhớ gì hết .
Hạnh Ốc Gạo (tứ 1)
Chuyện ngắn
BẠN BÈ TÔI …
Nhìn ông xã vừa đọc trang web của tu1tu4 ,vừa len lén chậm nước mắt , ốc tui khoái chí la lên : “ Cu Bin , Cu Bon ! đưa cho ông nội cục kẹo, ông nội nhỏng nhẻo kìa ….” Long vẫn làm thinh , đọc mê mãi , một lúc sau xoay qua nói : “ Ẩn G nó viết bài kể chuyện nó với Phùng phước cảm động quá”, Ốc cười : “ không biết cảm động đến đâu mà lấy được nước mắt của ông xã tui vậy ta “ Long lườm Ốc 1 cái bảo đãm dài hơn Quốc lộ 1 trước trường Ngô Quyền ngày xưa ,xô ghế đứng đậy “ đọc đi ,bài NÓ VÀ TUI “.
Đọc vài đoạn đầu còn buồn cười, càng đọc càng cảm động , Ốc vốn vô tư, vừa cười vừa khóc khi xem phim nên thường bị trêu chọc , muốn nói với Ẩn G rằng : “ Bạn bè là những người khi ta cần thì có mặt , và hạnh phúc thay khi ta có bạn bè ” .
Mẹ kể rằng ngày xưa ăn ốc gạo , tối sinh rớt Ốc ở đường mương, nên gọi là ốc gạo , Ngày còn bé, ốc đen thui , ốm nhách , tóc cháy vàng hoe vì dang nắng , nhìn giống con ốc đắng hơn là ốc gạo , sống ở nhà quê, xa xa mới có một căn nhà, trốn mẹ đi chơi thì bị đòn , ốc chơi với con búp bê xếp bằng cai khăn lau mặt củ xì , đen nhẽm ,cột bằng sợi dây chuối chứ không có dây thun . đến khi đi học , quanh năm chỉ có cái quần đen và áo in bông thật đậm để không thấy dơ .
Hồi đó không có mặt đồng phục như bây giờ , quen đi chân đất nên vừa ra khỏi nhà là ốc lột đôi dép nhét vào cặp , thói quen này đến năm lớp 11 ốc vẫn còn đi chân đất , kể cả khi lên bảng trả bài . suốt thời gian học tiểu học Trịnh hoài Đức, ốc ko có một người bạn nào thân thiết, vì hình như đâu ai chịu chơi với con nhỏ đen thui , xấu hoắc, bẩn thỉu chuyên môn ngồi cuối lớp . Cô giáo dạy lớp nhứt hồi đó ( bay giờ là lớp 5 ) tên Thuyên , đẹp tuyệt vời , ốc vẫn mê mẫn nhìn cô và nghỉ : “ phải chi được như cô 1 ngày rồi chết cũng được ” . Cuối năm ,cô điểm danh những học sinh có khả năng thi đậu vào đệ thất Ngô Quyền. cả lớp kinh ngạc khi nghe cô đọc tên của ốc . Thấy mọi người nhìn mình nghi ngờ ,ốc xấu hổ chỉ muốn chui xuống gầm bàn .
Vào Ngô quyền, Ốc lung túng với cái áo dài lượt thượt , vẫn thói quen củ, ra khỏi trường nhìn trước , nhìn sau là lột dép , cột hai vạt áo dài là đi bộ về nhà , hồi đó ốc vẫn nhìn Huỳnh ngọc Hoa như là một cái gì cao sang lắm , quí hóa lắm , tóc cột cao lên đỉnh đầu , bộ áo dài trắng thanh nhã , Đặng hồng Cúc như cô công chúa của truyện cổ tích ,đeo vàng đầy người , lúc nào cũng cầm một cái khăn tay , Trầm ngọc Sương như con búp bê xinh đẹp , mắt tròn to , cười tươi như hoa , Phạm thi Đẹp như Hàn Ni của truyện Quỳnh Dao ,lúc nào cũng có thể ngã lắm ra bất tỉnh , Ốc ngưỡng mộ khi thấy Nguyễn thị Kim Ngân tự tin cất cao giọng khi trả lời thày Sái bằng tiếng Pháp . Nguyễn Kim Bằng vẽ hinh các công chúa hoàng tử đẹp hơn họa sỉ Nguyến Lương.
Hồi đó có tờ báo thiếu nhi Mầm Non , mối tuần ra 2 số , Ốc mê say viết truyện cổ tích gởi đăng báo , hư cấu các bạn bè thành nhân vật trong truyện , Ốc tả hai cô gái Hồng hoa và Hoa Hồng giống như Ngọc Hoa và Hồng Cúc, Tã cô Tấm hiền lành như Suong A, tả cô Cám chanh chua như Võ thị Út , Tã cô bé lọ lem giống như ốc với một mơ ước ngây ngô là một ngày nào đó lột xác ,xinh đẹp như trong truyện .
( Ngày mai viết tiếp kể cho Sương nghe nha )
Hạnh Ốc Gạo
Sunday, February 17, 2013
Chuyện ngắn
CHUYẾN TỪ THIỆN CUỐI NĂM 2012
Những ngày giáp tết , đọc tin trên báo nghe voi kéo hàng bầy về tàn phá xã Thanh Sơn ,Huyện Đinh Quán , Ốc gọi diện thoại hỏi thăm , đầu dây bên kia nói như muốn khóc : “ Đám chuối tui trồng nhờ trên đất của chị ,mấy ổng về phá tan tác hết rồi … ” khi nghe ốc hỏi có được nhà nước hổ trợ gì không ,lại nghe thêm một lời than thở : “ Mấy lần rồi , có được cái gì đâu , mấy ông kiểm lâm cấm tụi tui ko được làm găng với bầy voi ” , than ơi ! thương quá đi thôi, đây là một xã nghèo nhất của tỉnh Đồng nai , nhiều dân tộc tập trung sinh sống , phong tục lạc hậu , dân trí thấp …
Nhớ lúc mới lên làm rẩy ,Nhìn gia đình một người Mán ,gần 10 người lớn nhỏ ,chen chúc trong một căn chòi tranh , diện tích chưa được 20 m2 , mấy đứa nhỏ gầy còm , đen thui , lăng quăng như những hòn than , thằng cu lớn, thằng cu nhỏ, thằng cu con , con bé lớn, con bé nhỏ , con bé xíu …. Khi nghe ốc hỏi : “ Sao ko đặt tên cho dể kêu “ . người chồng trả lời : “ Chừng nào có tiền ,làm thịt con heo , rước thầy về cúng đặt tên thì mới có tên ” .Nhìn con bé chừng 5 tuổi ,ho sù sụ , rờ trán nóng hổi , ốc vội vàng kêu người vợ bế cháu theo mình ra trạm xá xã ( cách đó hơn 1 km ) , sau khi khám bệnh, trả tiền thuốc cho cháu bé , ốc làm tài khôn khuyên cô vợ đặt vòng để ngừng sinh , Trạm y tế hẹn sau khi cô đã có kinh kỳ thì mới đặt vòng được , dặn dò gia đình đắp ấm cho cháu nhỏ, cô vợ trả lới :” không có mềm , hồi đó đắp chiếu, nhưng chiếu rách lấy trãi nằm rồi ” . lấy bớt 1 cái mền cho mấy đứa nhỏ ,ốc tự nghỉ khi về Biên hòa sẽ đi xin vải vụn về may ,nối lại làm nhiều mền cho dân trên đây . Sau đó hai vợ chồng ròng rả may hơn hai tháng , được hơn 30 cái mền cho người dân tộc , nhưng vẫn chưa thấm vào đâu.
Đêm hôm đó lại bị một phen kinh hồn , ông chồng ra đến nơi ốc ở và nói “ Thím Ba à ,tui không muốn ai để cái gì trong người vợ tui đâu nghe ” Ốc vội vàng xin lỗi, sau khi hắn về , mọi người mới nói: “hên cho chị đó, mấy lần trạm y tế vào vận động, nó xách rựa rượt chạy có cờ “
Năm hết, tết đến ,những người nghèo khổ này có gạo ăn không ?
May mắn thay , ông chủ tịch Hội chữ thập đỏ Lạc Hồng Quận 11 gọi điện thoại cho Ốc đề nghị tổ chức một chuyến từ thiện ở xã Thanh sơn , cẩn thận ốc hỏi lại : “ Anh đã có được gi ” – “ tôi đang có 200 thùng mỳ gói, 200 ký nuôi , mình sẽ vận động them , chị xin Thư ngỏ để làm công lệnh ngày 19/ 01 mình đi”. Mừng như má đi chợ về, ốc lăng xăng lên Đinh quán , lien hệ địa phương hẹn ngày chở quà lên , Còn 5 ngày nữa đến ngày đi , Lý Phi Hùng chủ tịch Hội CTĐ gọi ĐT nói với ốc : “ Người hứa cho 200 thùng my , bây giờ chỉ cho có 2 triệu thôi “ . Ốc bủn rủn tay chân “ Anh cho tui xin số ĐT của người đó , để tui hỏi chổ nào bán 200 thùng mỳ giá 2 triệu , tui đi mua “ . – “ Đó là bà hiệu trưởng của trường cháu tui học, chị làm dử , bả đuổi học cháu tôi ” . _ “còn 200 ký nuôi , có không ? “ - “ Chị nghe lầm rồi, tui nói 50 ký mà “ . Ngẩn người ra vì kinh ngạc, 50 ky và 200 ký, sao minh có thể lầm lẩn được . Ngao ngán thay đành nói với Phi Hùng “Bs Phương Lan hứa cho 2 triệu .với 2 triệu đó mua được 200 ký mỳ , có cái gì cho cái đó .”
Ốc bàn với ông xã , đành phải liều thôi , thuê một chiếc xe 16 chổ, rủ những bạn bè cùng nhau đi làm từ thiện , ai cho bao nhiêu cũng được, toàn bộ số tiền thu được sẽ mua 2 tấn gạo , cho 200 phần .
May mắn thay , bạn bè, em út , anh chị quen thân đã nhiệt tình giúp đở , chuyến từ thiện thành công hơn dự tính của Ốc , 200 gia đình , mỗi người được phần quà trị giá hơn 300 ngàn , Nhìn những gương mặt hồ hởi ,bê những phần quà , nâng niu từng bọc quần áo củ , Ốc nói nhỏ với Ông xã ; Năm Quý Tỵ, thay vì mỗi sáng ăn 1 tô phở 20 ngàn, em chỉ ăn 1 gói xôi 5 ngàn thôi ,khi nào trả đủ 10 triệu đồng cho ngân sách gia đình ,em sẽ tiêu xài như củ . Nhìn Đỗ hữu Long cười , “ không biết ông xã mình nghỉ gì vậy ta ??? ”
Hạnh Ốc Gạo
Thơ
Họp Bạn (Tứ 1 Tứ 4) 2013
Nhìn các bạn họp mừng vui vẻ
Anh chị em chia xẻ niềm vui
Người người bước tới bước lui
Ăn ăn, uống uống rượu khui ly mời
Nàng tứ một và chàng tứ bốn
Tam B một cùng lớp ngồi chung
Bây giờ thì sống lung tung
Về đây để ngắm hình dung chúng mình
Dù có ở trong và ngoài nước
Có bận gì ? Cất bước về đây
Sương Trầm hiếu khách một cây
Tiếp tân bạn hữu về xây tình nồng
Ai về được, không về không trách
Ai không về, xin mách dùm cho
Tứ một, tứ bốn ấm no
Không nghèo, không bịnh, không lo, không sầu…
Bùi Đức Tùng
Saturday, February 16, 2013
HỌP MẶT TỨ 1+ TỨ 4 2013
Reng ! Reng! …. Điện thoại reo vang , bạn bè réo gọi 5 giờ chiều nay , Tứ 1, tứ 4 gặp nhau ,hân hoan tay bắt mặt mừng đầu năm .
Trong lòng hồi hộp,mong chờ , vợ chồng nhấp nhõm ngồi canh đồng hồ : 1 giờ ….. rồi tới 2 giờ ….. 3 giờ í ới : Mình ơi ! lẹ giùm .
4 giờ đến điểm hẹn rồi ,ngở đâu giải nhất về hai vợ chồng , nào ngờ đã có nhiều người: Phùng Phước ,Anh lập , Liếng , Lan đến rồi.
Các ông khiêng ghế, khiêng bàn , Phụ nữ hăng hái lo bày thức ăn , Buồn thay cái bụng Ốc tôi, mấy ngày nay cứ biểu tình làm reo …..
Râm ran trò chuyện, đợi chờ , từ từ các bạn dần dần đến đông, Tiếng cười hào sãng Thanh Phi ,giống như pháo nổ khai xuân rộn ràng , Trung Cang kể chuyện tiếu lâm ,có thêm Phùng phước chen vào giúp vui . Xinh như một dóa hải đường : Phạm Lan duyên dáng dịu dàng thướt tha ; Hồng Cúc phúc hậu ôn hòa , Ngọc Vân sang trọng đến từ Bình Dương , Kim Liếng cô gái đãm đang , Bạn Phụng mới đến tham gia lần đầu . Nàng Như xinh đẹp độc thân ,đang treo giá ngọc chờ người đến mua . Thương thay Chánh án Trung Cang, thê tử mới mất mở phòng tuyển thê . Sơn Phượng chuẩn bị cất nhà ,tìm người tuổi Tỵ đứng ra khấn giùm . Tuyệt vời cô chủ Sương Trầm ,” điều động” ông xã tận tình tham gia . Cám ơn gia chủ nhiệt tình , hết lòng chiêu đãi quá nhiều thức ăn.
Tưởng đâu có mặt thầy Ân , không ngờ cô té, thầy đi không đành , người xưa đã có câu rằng : không thầy tao đố chúng mày làm nên , Thương thay cả đám học trò , hôm nay …hư hết vì …không có thày .
Vui ! Vui ! Vui ! vui lắm bạn ơi , ngồi bên nhau ,cùng nâng ly , tiếng cười rộn rả ,ngập tràn thương yêu , điểm danh tứ 1 Ngô Quyền , Lớp gần 70 ? sao nhiều vây ta ? bây giờ các bạn ở đâu ???? hàng năm xin hãy trở về chung vui . Tuổi già , sống dược bao lâu ? bạn bè rơi rụng vài năm một người . “ Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy , ta còn một ngày nữa để yêu thương “
Thursday, February 14, 2013
Thơ
LÒNG THẦY U.
Em về thưa với Thầy U
Cho em lấy vợ trong khu nhà mình
Thầy U em chợt giật mình
Thằng Cu con nhỏ chình ình tấm thân
Ra vào mà ứa cốt gân
Không xong hàng xóm nói gần nói xa
Thương con nào biết người ta
Biết đâu từ chối xót xa tủi lòng
Con cưng phận cứ long nhong
Đến khi già chát cái lòng dám đưa?
Thôi thì nhắm mắt đi thưa
Làm quen trước mắt mời người sang chơi
Quen rồi ngỏ ý sau thôi
Dò la ý trước ngõ sau đỡ phiền
May thay hàng xóm thật hiền!
Mày hoa da phấn đón liền vào chơi
Thầy U lòng chợt thảnh thơi
Phen này chắc chắn trầu vôi cau đầy
Chỉ còn một nỗi lòng này
Nhà thì khốn khó một bầy con thơ
Nhà tranh vách lá tơ hơ
Ra vào ăn trộm chẳng tơ đồng hào
Nếu người tình nghĩa dạt dào
Thì đưa con gái ra chào một phen
Đẹp người mà thấy vô duyên
Thầy U cũng chẳng thèm phiền nữa đâu!
Con mình dù chẳng dính câu
Cứ chờ phen nữa dậu thưa nhốt gà
Vì nhà mình tính thật thà
Con dâu có nết mới là con dâu
Chuyến này chỉ muốn nguyện cầu
Trúng ngay dâu mới thảo hiền phụng môn
Con ơi con chớ lòng nôn!
Hãy chờ hãy đợi U Thầy thành hôn.
NghiemHai 15.02.2013
Subscribe to:
Posts (Atom)