Monday, December 31, 2012
KỶ NIỆM- Mến Gửi trang: http:// www. Tứ1Tứ4.info/

Gửi tặng em vần thơ kỷ niệmlúc bên đời bước xuống mùa Đôngsớm mai mù sương phủ sông Đồngtìm đâu bóng người xưa áo trắng?
mấy mươi năm tình sâu nghĩa nặngxa nhau rồi, lưu luyến ngày quanhững tâm tình, bao nỗi thiết thalòng hoài tưởng một thời thân áikỷ niệm là những gì còn lại,khi cuối cùng tất cả qua đicòn đâu bao ước vọng xuân thì,còn đâu mộng công hầu khanh tướng?tôi với em cùng chung lý tưởngmơ một ngày nắng ấm mùa Xuângieo sáng ngời cuộc sống nhân luânđời tươi đẹp tình yêu tuổi trẻtôi về đây giữa lòng đất Mẹcả một trời nhung nhớ quê xưabạn bè thương biết mấy cho vừacùng kể chuyện ngày xưa kỷ niệm…NGUYỄN NGOC XUÂN
KHOÁ 7, NQ ( Biên Hòa, mùa Đông năm Nhâm Thìn 2012 )
KỶ NIỆM
- Mến Gửi trang: http:// www. Tứ1Tứ4.info/
Gửi tặng em vần thơ kỷ niệm
lúc bên đời bước xuống mùa Đông
sớm mai mù sương phủ sông Đồng
tìm đâu bóng người xưa áo trắng?
mấy mươi năm tình sâu nghĩa nặng
xa nhau rồi, lưu luyến ngày qua
những tâm tình, bao nỗi thiết tha
lòng hoài tưởng một thời thân ái
kỷ niệm là những gì còn lại,
khi cuối cùng tất cả qua đi
còn đâu bao ước vọng xuân thì,
còn đâu mộng công hầu khanh tướng?
tôi với em cùng chung lý tưởng
mơ một ngày nắng ấm mùa Xuân
gieo sáng ngời cuộc sống nhân luân
đời tươi đẹp tình yêu tuổi trẻ
tôi về đây giữa lòng đất Mẹ
cả một trời nhung nhớ quê xưa
bạn bè thương biết mấy cho vừa
cùng kể chuyện ngày xưa kỷ niệm…
NGUYỄN NGOC XUÂN
( Biên Hòa, mùa Đông năm Nhâm Thìn 2012 )
Thursday, December 27, 2012
NEW NEW NEW
Bây giờ chúng ta có thể Chat với nhau ngay trên trang web nầy. Bạn chỉ cần ghi danh (register) với Chatroll là có thể nói chuyện với các bạn khác ngay.
![]() |
Alô, anh nói cho em nghe đi anh. |
Cách xài Chat (nói chuyện)
1. Bấm vào Chatroll
2. Bấm vào Sign up

3. Điền vô những chi tiết cần thiết :
a) Địa chỉ email b) Mật mã c) Username (làm ơn đề tên thiệt)d) Điến vô verification codee) Bấm "I accept" f) Trở lại khung "Nói chuyện", điền vô Username và mật mã .g) Tâm sự, tâm tình, tâm..đủ thứ thoải mái với bạn bè.
a) Địa chỉ email
Chú ý: Nếu bạn có Facebook account thì bạn có thể Login với Facebook account của bạn.
Wednesday, December 26, 2012
Lời giới thiệu: Với lời văn bình dị, ngọt ngào, ý tưởng phong phú, gợi cảm, bạn Võ Quách Thị Tường Vi, lớp tứ 3, khóa 10, đã trình bày cảm xúc chân tình trên chuyến bay về Việt Nam. Xin mời các bạn thưởng thức. BĐH
.
Chai Dầu Gió Xanh
Tôi là người hành khách cuối cùng bước vào cửa của chuyến máy bay Singapore Airline #1490 với hành trình sẽ đi về Việt Nam qua ngã Moscow, Singapore, rồi Tân Sơn Nhất. Cánh cửa phi cơ đóng ngay sau khi tôi đi vào. Cả một ngày mệt mõi, chạy đôn chạy đáo, sau khi quyết định sẽ về Việt Nam lo cho một chương trình y tế và văn hoá giữa các trường đaị học bên Việt Nam và trường đại học nơi tôi giảng dạy, tôi đã đi tìm mua những món quà mà tôi nghĩ là những người bà con hay bạn bè bên nhà sẽ ưa chuộng và thích thú.
Khi vào đến ghế của mình, tôi lã người mệt muốn ngất đi được. Thò tay vào giỏ xách tôi lấy ra chai dầu gió xanh. Tôi nhón ngón tay trỏ vào đầu chai, chấm một tí dầu và xoa vào hai đầu thái dương của mình. Trong chốc lát, tôi đã thấy khoẻ lại. Thật cảm ơn chai dầu xanh này, nó đã theo tôi từ không biết bao nhiêu năm nay rồi, như một người bạn chân thành, nó lúc nào cũng có ở bên cạnh tôi. Mùi dầu xanh quen thuộc làm tôi chợt nhớ đến những chuyện cũ năm xưa…
ooOoo
Mẹ tôi mất khi tôi vừa 16 tuổi, ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Tôi nhớ rất rõ nhà tôi lúc ấy ở gần phi trường quân sự Biên Hoà, đêm đêm tiếng bom đạn pháo kích nghe rất gần. Ban đầu rất sợ, tôi đã tung mền và trốn dưới ...gầm giường và làm mồi cho những con muổi đói mà không biết rằng với những tấm ván vạc giường mỏng manh đó sẽ không có hiệu quả gì nếu mà bom đạn vô tình rớt xuống nhà tôi. Riết rồi cũng quen, mỗi lần pháo kích thì tôi đã không nhảy xuống gầm giường nữa mà vẫn tỉnh bơ nằm ngủ. Con người ai cũng có số, nếu tới số chết thì ở đâu cũng chết ... Tôi thầm biện hộ cho cái tính làm biếng của mình như thế.
Rồi một buổi sáng kia tôi giật mình thức dậy vì một tiếng động thật to. Mở mắt ra thì thấy trời rất sáng và lổ tai đã ù lên, không nghe gì được hết. Ngước thẳng lên thì trời ơi ... hình như bầu trời trong xanh đang ngó xuống nhìn ngay tôi và nhà tôi với những bức tường hình như đã bay đi đâu mất rồi. Có tiếng người la khóc và ồn ào chung quanh tôi. Tôi ngồi dậy thì thấy ba tôi đang ôm mẹ tôi máu chảy đầy người ở nhà bếp, mà mới ngó qua thì không biết là ở đâu nếu tôi không nhận ra cái tủ đựng đồ ăn nay chỉ còn 2 chân bị gảy. Ngay giữa nhà bếp thì có một cái hố thật sâu, khói vẫn còn bốc bụi hơi nghi ngút. Bên cạnh cái hố này thì con chó Tô Tô của tôi cũng đang rên rỉ với máu chảy đầy người nó. Còn con chó Ki Ki thì đứng lẩn quẩn kế bên, miệng nó kêu lên những tiếng gầm gừ rên rỉ nghe cũng thảm thiết lắm. Đây là cặp chó mà ba tôi đã xin về nuôi được chừng 2 năm rồi.
Có cái gì ươn ướt trên mặt tôi. Thò tay lên vuốt mặt thì bàn tay toàn là máu . Thì ra tôi cũng bị thương trên trán và nhà của tôi cũng đã bị pháo kích rồi...
Sau đó, ba tôi đưa mẹ tôi vào nhà thương Biên Hoà rồi lại chuyển lên nhà thương Cơ Đốc ở Phú Nhuận Sài Gòn vì bệnh không thuyên giảm sau khi 2 tuần ở nhà thương Biên Hoà. Tôi ở lại trong nhà thương Cơ Đốc với mẹ tôi sau đó, có dịp tiếp xúc với các y tá điều dưỡng và các vị bác sĩ hằng ngày đến chăm sóc cho mẹ tôi. Và tôi đã bắt đầu có cảm tình với ngành y ngay từ dạo đó. Bệnh mẹ tôi cũng bớt dần nhưng mẹ không còn khoẻ mạnh như xưa. Mẹ tôi hay đau lưng, nhức mỏi, người hay mệt và không làm được nhiều việc như lúc chưa bị thương. Hình như mẹ tôi càng lúc càng yếu dần mà trong đầu óc non nớt của tôi cũng bắt đầu nhân thức được. Trong túi áo bà ba của mẹ tôi lúc nào cũng có một chai dầu gió xanh mà mỗi khi đau hay mệt trong người mẹ thường lấy ra để xoa hay ngửi.
Tôi thường hay tự hỏi là dầu này có công hiệu hay không vì nói cho đúng ra, tôi cũng “sợ” bị bôi dầu này lắm. Mỗi lần chúng tôi bị sổ mũi nhức đầu, mẹ tôi hay đè mấy chị em tôi ra mà bôi lên người chúng tôi hay là cạo gió. Trời ơi, mỗi lần thấy mẹ tôi với chai dầu “mắc dịch” này chúng tôi đã chạy trốn mặc cho mẹ tôi kêu tên từng đứa dỗ dành.
Đến một hôm mà tôi không bao giờ quên được là ngày đó mẹ tôi rất mệt. Khuôn mặt xanh xao, giọng nói yếu ớt mẹ tôi sai tôi đi chợ, dặn dò mua thức ăn rau cải và nhớ ghé qua hàng thuốc mua cho mẹ một chai dầu xanh, vì chai ở nhà đã sắp hết rồi. Tôi tung tăng đi chợ mua thức ăn như lời mẹ dặn. Trên đường về đầu óc tôi sao vẫn băn khoăn giống như mình đã quên một chuyện gì rất quan trọng. Cá cơm kho tiêu, canh cải bẹ xanh nấu tôm, rau muống xào, chuối tráng miệng ... đâu còn quên gì nữa đâu. Khi đến gần nhà, băng qua cầu Đúc thì tôi đứng khựng lại vì chợt nhớ ra việc mình đã quên. Tôi đã quên mua chai dầu xanh cho mẹ tôi rồi. Tôi lật đật chạy vòng lại, đi lên chợ để mua chai dầu. Đường lên chợ sao bây giờ thấy quá xa, tôi chạy hoài không tới ... Rồi sau cùng tôi cũng về đến nhà, nhưng sao nhà tôi lại đông người như vậy? Các người láng giềng đang bu chung quanh ba tôi. Khi thấy tôi vào, các em tôi chạy lại nắm tay tôi và khóc. Ba tôi ôm tôi vào lòng và nói với tôi trong tiếng nất, má con đã chết rồi ...Tôi sững sờ nhìn chai dầu xanh mà tôi đang nắm chặt trong tay. Tôi đã về muộn rồi ...Mẹ tôi năm ấy chỉ có 38 tuổi mà thôi. Và cũng vài ngày sau đó, em tôi vào mách với tôi rằng con chó Tô Tô cũng đã chết rồi. Em tôi tìm thấy nó bỏ ăn và cứ mãi nằm bên gốc cây măng cụt mà mẹ tôi đã trồng mấy năm về trước .
Rồi từ đó, ở cái tuổi “ăn chưa no lo chưa tới” của mình tôi đã phải đối đầu với thật nhiều khó khăn trong cuộc sống. Từ việc nhà, nấu cơm giặt giũ đến việc chăm sóc các em, tự lo cho thân mình, và vất vả ngược xuôi lo việc chi tiêu trong nhà với đồng tiền công chức giới hạn và bấp bênh của ba tôi. Tôi phải làm rất nhiều việc mà khi còn có mẹ tôi đã không bao giờ phải bận tâm lo lắng. Và chai dầu này đã theo tôi khắp nơi ...dù qua nhiều dâu bể của cuộc đời, nó vẫn là người bạn đồng hành với tôi từ mấy chục năm qua.
ooOoo
Nghe có tiếng thầm thì tôi mở mắt ra. Trước mặt tôi là mấy giáo sư đồng nghiệp cùng trường và cả đám sinh viên học trò của chúng tôi. Thấy tôi mở mắt ra cả đám cùng vỗ tay và la lớn:
- Chào mừng giáo sư, chào mừng y sĩ. Chúng em vui lắm vì có cô đi cùng. Thật là vui quá. Như vậy là chuyến đi này là hoàn toàn mỹ mãn rồi đó.
Donna, một cô học trò của tôi, gốc người Mễ và rất linh hoạt dễ thương hỏi.
- Cô ơi, khi tới Việt Nam, cô có hồi hợp không cô?
Một em khác hỏi…rồi chúng nó thay phiên mà ôm tôi để chia niềm thương cảm. Số là cách đây 1 tuần tôi có một tai biến rất to lớn trong đời đến nổi tôi không biết chắc là có hoàn thành chuyến đi về Việt Nam này hay không. Chuyến đi này đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi. Từ các giáo sư đến các em sinh viên ai nấy cũng nao nức đợi ngày đi. Còn tôi thì muốn về Việt Nam để có dịp thăm lại quê hương bạn hữu và cùng đem lại một chương trình nào đó có lợi ích cho nền y tế của quê nhà. Mọi sự xếp đặt cũng đã xong, nhưng nếu tôi không đi thì cũng chắc buồn lắm vì kể như bước đầu đã không trọn vẹn. Vào giờ phút cuối tôi đã quyết định đi nhưng vì vào trể, nên không còn chổ để ngồi chung với phái đoàn của mình.
Cả đám lăn xăn nói cười ríu rít. Có đứa thì nghe nhạc, coi TV, có đứa thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật, còn mấy đứa thì rất là kích động, ghi chép trong nhật ký những chi tiết về chuyến đi này hay chụp hình lưu niệm.
Nói “mấy đứa” cho thân tình chứ thật ra phái đoàn chỉ có 12 em sinh viên là trẻ, đang học chương trình cử nhân và phần lớn là dưới 30 tuổi. Trong nhóm này thì có 3 em là gốc Việt Nam. Còn bao nhiêu em khác là thuộc thành phần lớn tuổi hơn với kinh nghiệm sống già giặn hơn nhiều . Có một em sắp xong y sĩ và 17 các sinh viên khác trong nhóm này đang học chương trình tiến sĩ. Và có 5 em sẽ ra tiến sĩ sau khi trình luận án vào mùa Hè này. Trong nhóm này thì có 2 em đang hành nghề y sĩ ở Dallas và Houston. Dù thầy bằng trò hay trò bằng thầy về tuổi đời nhưng các em rất lể phép và rất biết kính trên nhường dưới. Như vậy phái đoàn chúng tôi 33 người cũng có vẻ rất hùng hậu. Hy vọng là chuyến đi này sẽ thành công và không có gì không hay sẽ xảy ra.
Từ khi không làm bên bệnh viện nữa, tôi đã nhận làm giảng sư cho trường đại học này đã được 5 năm rồi. Tôi cũng đã dạy bán thời gian cho trường mấy năm trước nữa. Thấy không khí dạy học cũng vui vẻ, nhất là tiếp xúc được nhiều các em sinh viên Việt Nam gồm có các em sinh bên này hay là du học sinh, nên tôi cũng thích vì có dịp hướng dẫn và khích lệ các em. Các em sinh viên người Việt hay gốc Á Châu hay thường tìm đến tôi để hỏi ý kiến hay chỉ để than thở về việc học hành hay những việc xảy ra trong đời sống hằng ngày. Và không biết từ bao giờ tôi đã trở thành một giáo sư hướng dẩn cho các sinh viên gốc Á Châu ở trường đại học này. Tôi thật không ngờ mình lại trở thành một bà thầy “gỏ đầu trẻ” mà khi còn trẻ tôi không bao giờ mơ ước để trở thành. Năm ngoái tôi có khai giãng một lớp học mà tôi phụ trách dạy về văn hoá, y học và người Việt Nam. Các sinh viên ghi tên học rất đông: Mỹ có Việt có. Các em gốc Việt Nam sau đó lại đến để cảm ơn tôi vì các em đó đã có cơ hội để tìm hiểu thêm về nguồn gốc Việt Nam của mình.
ooOoo
Trạm đầu tiên xuống Moscow nghỉ ngơi chừng nửa tiếng thì chúng tôi lại sắp hàng vào lại máy bay. Cả đám sinh viên vẫn còn hăng hái, tay cầm nhiều túi quà kỷ niệm và nhộn nhịp bước vào máy bay. Máy bay lại cất cánh lần nữa. Qua khỏi chuyến này thì tôi lại gần hơn với Việt Nam. Trong lòng tôi hình dung những bạn bè, trường ốc và những chuyện mà tôi phải làm. Một cảm giác vừa vui mừng vừa hồi hộp làm tôi nao nao trong lòng. Tôi từ từ thiếp đi với những lo nghĩ chập chờn trong đầu óc. Sáng mai là tôi sẽ có mặt trên quê hương yêu dấu của mình, sẽ có dịp thăm viếng và gặp gở những nơi mà tôi đã hoạch định chương trình để bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Bỗng lờ mờ qua cái loa trên trần mui của phi cơ, tôi nghe có lời của cô chiêu đãi viên hàng không kêu gọi bằng tiếng Anh qua giọng Tàu lơ lớ:
- Trường hợp cấp cứu!! Trường hợp cấp cứu!! Chúng tôi đang cần một bác sĩ đang ở trên máy bay gấp. Nếu có ai là bác sĩ xin đứng lên giúp chúng tôi một tay ...
Tôi tỉnh ngủ hẳn, quơ vội cái túi bóp nhỏ và đi lên cabin phía trên, hỏi cô chiêu đãi viên hàng không gần nhất:
-Trường hợp cấp cứu ở đâu vậy? Tôi là y sĩ V, tôi sẽ giúp cô.
- Dạ xin y sĩ theo tôi. Bệnh nhân đang ở trên cabin hạng nhất phía trên.
Tôi đi theo cô này qua mấy dãy ghế dài đến khu hạng nhất của phi cơ. Những cái ghế ở khu này rộng rãi hơn và phần lớn các hành khách đang ngủ với những chiếc khăn che mắt phủ trên mặt cho dễ ngủ.
Bệnh nhân là một thanh niên trẻ, khoảng chừng 28 -30 tuổi, đang nằm sóng sượt trên nền của phi cơ, cả người co quắp lại như hình con tôm, hai mắt nhăm nghiền và trên mặt thì có những giọt mồ hôi đã bắt đầu đọng lại.
. - Hello. Tôi là Dr. V và tôi sẽ giúp anh. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Dạ em đang đau bụng quá, không chịu nổi. Chỉ nằm xuống như vầy mới bớt một chút. Em bị cách đây gần một tiếng đồng hồ, tưởng là bị sình hơi ai dè càng lâu càng nặng .
- Em tên gì vậy? Tôi hỏi.
- Dạ em tên John. Em là chiêu đãi viên hàng không cho hãng máy bay này và thông thường em làm ở khu hạng nhất này.
Lúc này thì hai học trò y sĩ của tôi là Patti và Mai đã đến. Patti thì cặp thuỷ đo nhiệt độ còn Mai thì đo áp xuất máu và hỏi về lượng đau của John.
Tôi hỏi mấy người bạn đồng nghiệp của John:
- Đồ dự trữ cho trường hợp cấp cứu để đâu? Làm ơn đem ra để tôi coi coi có gì dùng được không. Và cũng đem thêm mấy cái mền nữa để đắp cho John.
Quay qua mấy em y sĩ tôi bảo:
- Hãy giữ cho John ấm và đừng cho ăn uống gì hết. Có thể cho một vài giọt nước vào môi để giữ môi không bị khô mà thôi.
- Dạ, nhiệt độ người của John là 99.8 F. Áp xuất là 160 trên 100, nhịp tim 112 và độ đau là 9 trên 10. Mai báo cáo.
- Cảm ơn em. Cứ giữ cho John ấm và lấy áp xuất như vậy cứ mỗi 10 phút nhé hay nếu có sự thay đổi thì cho tôi biết.
Tôi và Patti kiểm soát cái túi cấp cứu mà cô chiêu đãi viên hàng không vừa mới đem đến. Ngoài những giấy tờ lặc vặt, thì có những thuốc cấp cứu về tim như Digoxin, Lasix nhưng không còn gì khác. Trong một túi khác cũng nằm trong cái túi lớn này thì tôi thấy có mấy bịch nước biển se-rum và những kim cùng dây để chuyền dung dịch này vào cơ thể.
- Patti, em chuẩn bị đồ chuyền dịch nếu cần nhé. Không làm ngay bây giờ nhưng nên chuẩn bị trước. Tôi nói.
Tôi khám cho John thì bộ phận nào cũng bình thường nhưng chỉ có đau phía dưới bụng chổ tay mặt. Tôi chỉ nhấn hơi mạnh một chút thì John đã nhăn mặt và cố gở tay tôi ra và than là quá đau. Đây có thể là trường hợp đau ruột dư mà ở trên 50000 mét trên không gian mình làm được gì, làm sao bây giờ ?? Tôi suy nghĩ thật nhanh trong đầu mình.
Tôi nói với Tim, xếp của John, là tôi muốn nói chuyện với phi công trưởng của phi hành đoàn là John bị đau ruột dư và phải cần đưa vào nhà thương để mổ và điều trị gấp. Tim đi một lát rồi trở lại.
- Thưa y sỹ, phi công trưởng của chúng tôi nói là bây giờ máy bay đang bay qua lãnh thổ của nước Afghanistan không thể đáp xuống được, mong y sỹ thông cảm.
- Như vậy nước tới là nước nào? Và mình có đáp xuống được không?
- Dạ, để tôi đi hỏi lại phi công trưởng.
Tim trở lại lần nữa và nói.
- Nước tới là Ấn Độ và việc đáp xuống có thể được, nhưng xin y sĩ xác định lại việc cần đáp xuống vào lúc ấy, vì hiện thời bây giờ chúng ta phải bay 3 tiếng nữa mới qua khỏi biên giới của Afghanistan. Nếu đáp xuống theo chuyện cấp cứu thì cũng rất phiền hà và không biết bao giờ thì mình mới bay lên trở lại được.
Lúc ấy thì Patti gọi tôi lại:
- Dr. V, áp xuất của John là 92 trên 60, nhịp tim 125 và độ đau là 10 trên 10. Em nghĩ là bệnh tình của John đang bị trở chứng đó giáo sư.
Tôi trở lại chổ John nằm thì đúng như lời Patti nói, John đang ở trong tình trạng trở chứng, máu huyết tuần hoàn bị sụt xuống. Nếu tình trạng này kéo dài thì rất là nguy hiểm cho tính mạng. Mồ hôi John đang ra nhể nhải, dù rằng Mai đang lau mồ hôi cho anh ta và tay chân thì rất lạnh. Chung quanh John là những đồng nghiệp của anh ta đang quay quần. Ai nấy khuôn mặt cũng rất là lo lắng. Có mấy người hành khách cũng tò mò hỏi nhau coi thử có chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nói Tim là nên mời hành khách về lại chổ ngồi để chúng tôi có chổ thở và làm việc.
- Bắt đầu chuyền nước biển vào đi, mở wide open rộng ra, và giữ cho John ấm. Tôi nói với Patti. Quay qua John tôi bắt chuyện
- Hi John, em sao rồi, có đau nhiều không? Bây giờ chúng tôi chuyền nước biển cho em nhé. Mà trước giờ em có bị bệnh gì không? Có bị cao máu tiểu đường gì không ?
- Dạ em đau quá Dr. V ơi. Em trước giờ khoẻ lắm không có bệnh gì hết.
- John có gia đình vợ con gì chưa?
John gượng cười
- Dạ chưa Dr V. Nhưng em có bồ rồi và cô ấy đang ở Singapore đó.
- A như vậy thì em phải khoẻ lại cho mau để về gặp bạn đó nha.
Tôi nói đùa với John. Mục đích của tôi là làm John quên bớt cái đau và việc cấp cứu bây giờ để có thể duy trì được tình trạng để John không bị nặng thêm. Bỗng nhiên tôi chợt nhớ một việc.
- John à, tôi có một vị thuốc mà khi nào cần thì tôi lấy ra dùng. Mà nó giúp tôi rất nhiều, rất là hiệu nghiệm. Nếu em muốn thì tôi sẽ chia sẻ với em nhé?
John gật đầu lia lịa.
- Dạ bây giờ y sỹ có gì thì xin đưa ra cho em dùng. Em đau quá. Em đi đường bay này thường lắm nên biết là mình sẽ không đáp xuống đây đuợc đâu. Em lo quá, không hiễu có qua nổi cơn bệnh này không.
Tôi mở cái xách tay nhỏ và lấy chai dầu gió xanh của mình ra và đưa cho John ngữi .
- Đây là chai dầu mà tôi hay dùng. Tôi đi dâu cũng có nó cả và nó rất là hiệu nghiệm. John dùng thử nhé, nếu chịu được cái mùi hơi mạnh một chút của nó.
Tôi đưa chai dầu lên mũi của John. John hít một hơi nhẹ và nói.
- Mùi này cũng dể chịu lắm mà. Em cũng thích lắm.
- OK, như vậy thì tôi xức cho John nhé.
Tôi xoa dầu này vào bụng ở chổ đau của John, vừa làm tôi vừa nói chuyện. Tôi hỏi chuyện làm, chuyện bạn bè, chuyện đời sống ở Singapore hay Mỹ như thế nào ... Trong lúc tôi nói chuyện thì Mai và Patti vẫn tiếp tục lấy áp xuất và nhiệt độ. John vẫn thích thú kể chuyện về đời mình cho chúng tôi nghe.
Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau thì Patti báo cáo là áp xuất của John đã lên cao trở lại, khoảng 140 trên 90 và nhịp tim hạ xuống còn 100 nhịp trong một phút và độ đau thì vẫn không thay đổi, vẫn ở khoảng 8 cho tới 10.
Trong thời gian này thì John có vẻ không thay đổi mấy, sắc diện có vẻ hồng hào hơn và tỉnh táo hơn một chút. Tôi khám lại John thì thấy không có gì thay đổi lắm về phần ruột dư của John.
Tim, người xếp của John, trở lại.
- Thưa y sỹ, bây giờ chúng ta đang bắt đầu vào biên giới Ấn Độ. Chúng tôi phải làm gì, ngừng lại hay đi thẳng? Nếu ngừng lại thì cũng phải xin phép và cũng sẽ lâu lắm mà chưa biết chừng nào thì máy bay sẽ được cất cánh trở lại.
- Sau Ấn Độ thì sẽ tới nước nào? Tôi hỏi.
- Dạ Miến Điện rồi Thái Lan trong vòng 3 tiếng đồng hồ nữa.
- Để tôi nói chuyện với John xong sẽ trả lời câu hỏi của anh.
Tôi trình bày rõ ràng với John về những chi tiết này. John trầm ngâm rồi hỏi lại tôi :
- Y sỹ nghĩ như thế nào, em có thể chịu nổi để về đến Singapore không?
-Thật sự ra thì rất khó mà đoán trước cơ thể của John sẽ chuyển động như thế nào nhưng tôi nghĩ là sẽ được trong vòng vài tiếng nữa, ít ra thì mình cũng có thể đến Thái Lan và việc chửa trị ở đó cũng tốt nhất nếu so với những nơi khác. Tôi trả lời cho John.
- Như vậy thì Y sỹ cứ quyết định cho em đi.
Tôi quay lại nói với Tim.
- Cứ tiếp tục bay đi. Khi nào gần đến Thái Lan thì cho tôi biết.
Trong suốt mấy tiếng bay tiếp, John và tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, và tôi vẫn xoa dầu xanh cho John đều đều. Nhiệt độ và áp xuất máu của John vẫn không thay đổi. Chai nuớc biển vẫn nhỏ giọt đều nhưng chậm hơn lúc trước vì áp suất của John đã cao hơn. Chúng tôi đã đưa John lên nằm trên giường trong phòng dành cho phi công. Jonh thấy có vẻ khoẻ hơn lúc ban đầu một chút.
Trong suốt mấy tiếng bay tiếp, John và tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, và tôi vẫn xoa dầu xanh cho John đều đều. Nhiệt độ và áp xuất máu của John vẫn không thay đổi. Chai nuớc biển vẫn nhỏ giọt đều nhưng chậm hơn lúc trước vì áp suất của John đã cao hơn. Chúng tôi đã đưa John lên nằm trên giường trong phòng dành cho phi công. Jonh thấy có vẻ khoẻ hơn lúc ban đầu một chút.
Khi bay qua biên giới Thái Lan, tôi đã quyết định là không dừng lại nữa vì từ nước này về Singapore thì chỉ còn một tiếng đồng hồ mà thôi và tình trạng của John thì thấy không thay đổi mấy. Cả đêm ấy, 3 thầy trò chúng tôi đã không chợp mắt một chút nào nhưng vẫn không thấy mệt.
Rốt cuộc thì phi cơ cũng đáp xuống phi trường Singapore. Khi xe cứu thương đến phi cơ để đưa John đi vào bệnh viện cấp cứu, cậu ấy đã nắm tay tôi và ngập ngừng hỏi:
- Em cảm ơn Doctor V và phái đoàn của doctor nhiều lắm vì đã giúp em rất nhiều. Em sẽ không bao giờ quên y sỹ V đâu. Chúc y sỹ và phái đoàn thành công trong chuyến đi này. Nếu được, xin y sỹ cho em xin luôn chai dầu gió xanh đó, có được không?
John muốn xin chai dầu gió xanh của tôi? Tôi cảm động đến sững sờ và tự nhiên tôi muốn khóc.
ooOoo
Ở trên đời ai cũng có một chai dầu gió xanh để đem theo bên mình làm hành trang cho cuộc đời. Chai dầu gió xanh của mỗi người có thể khác nhau. Có thể là những kỹ niệm thời ấu thơ, một mối tình đơn phương, những mối tình trọn vẹn hay không trọn vẹn, một ánh mắt, một nụ cười, một dáng đi, một tà áo, một giọng nói, một câu dỗ dành, một bài hát hay một lời thơ... Đôi khi bất chợt ngửi lại mùi hương thoang thoảng của những chai dầu gió xanh này làm ta có thể sống lại những kỹ niệm thời xa xưa, mơ về dĩ vảng trong giây phút để tâm hồn có thể dịu bớt đi một chút nào đó giữa cuộc sống xô bồ. Những chai dầu gió xanh này, theo ngày tháng, cũng có thể chữa lành cho những vết thương trong lòng của mỗi người.
Trong suốt hành trình dài của mỗi đời người, với những bể dâu gập ghềnh trong cuộc sống, mà mình vẫn còn giử được chai dầu gió xanh để làm bạn đồng hành thì âu đó cũng là niềm vui và hạnh phúc vậy.
Võ Quách Thị Tường Vi
Lập đông 2012
Saturday, December 22, 2012
Bén hơi
Em ơi đừng chạy mất công.
Kiếp này em phải gọi anh là chồng.
Con anh chăm sóc em thương.
Tối về anh thưởng, chung giường mình ơi.
Lâu rồi hơi sẽ bén hơi.
Vắng anh em gọi, anh ơi nằm kể.
Nằm kề em nhớ lời thề.
Lấy ai cũng được, không hề lấy anh.
Tay anh làm gối em nằm.
Hơi anh em nghiện,quên nhanh lời thề.
PDT
Friday, December 21, 2012
Đêm Giáng Sinh Buồn
Mơ màng em buổi Noel
Nhẹ nhàng trong chiếc áo len phai màu
Muộn màng áo mặc đã lâu
Ngỡ ngàng khơi mối tình sâu đá vàng
Bàng hoàng hương lá thông xưa
Giáng sinh ngọn nến soi chưa ấm lòng
Phũ phàng duyên phận long đong
Lỡ làng ai bẻ đường cong không tròn
Lang thang đêm Giáng sinh buồn
Miên man giòng lệ trào tuôn má hồng
Thở than cùng chốn hư không
Chứa chan bảy sắc cầu vồng mùa Đông
Bơ vơ cánh Nhạn trên sông
Lơ thơ chiếc lá đầu Đông trên cành
Xác sơ tơ liễu buông mành
Thẫn thờ cởi áo để dành năm sau
Noel thương gởi đến nhau…
Bùi Đức Tùng
Thursday, December 20, 2012
Cecile
Em mắt xanh tóc đỏ
Dáng nhỏ, beautifulTôi gặp em hôm đó
Trong dome của nhỏ em
Cecile (Si Sô) tên em đó
Tên em nghe ngồ ngộ
Giống tên của Nga xô
Không nô đùa ! Ít nói
Tôi hỏi ! Muốn làm quen
Em gật đầu e thẹn
Rồi tôi xin buổi hẹn
Em bẽn lẽn nhận lời
Thứ Bảy sẽ đi chơi
Ở nơi nào em thích
Chúng tôi đi picnic
Rồi đi xem xi nê
Khi tôi chở em về
Tôi ôm em rất khẽ
Hôn lên môi nhè nhẹ
Em nhắm mắt đê mê
Tình đến thật tràn trề
Yêu em từ hôm đó
Rồi nhiều buổi hẹn hò
Muốn gì em cũng cho
Cho tôi cả cuộc đời
Bùi Đức Tùng
Tuesday, December 18, 2012
Tôi muốn đóng góp ý kiến vào mục Comment bằng tiếng Việt có bỏ dấu mà không biết làm sao.
http://www.youtube.com/watch?v=jLY7eXaZIKg
Cách viết tiếng Việt bỏ dấu
- Vô trang nầy: http://www.easyvn.com/tiengviet/index.php
- Đánh tiếng Việt không có dấu.
- Nhấn vô chữ "Thêm dấu" ở phía trên tay mặt.
- Sau khi dấu được thêm vào, nếu chữ nào sai thì nhấp chuột vào chữ đó để chọn dấu đúng. Muốn copy thi nhấp chuột vào chữ Copy sau đó đánh Ctrl+C.
- Ctrl + P vô mục Comment hay bất cứ text editor nào mà bạn xài.
- Nếu là chuyện ngắn, xin Ctrl + P vô Yahoo, Gmail và gởi cho tu1tu4@yahoo.com.
Về thăm bạn cũ
Tháng chín năm 2003 tôi về thăm nhà và thăm các bạn cũ của năm Tứ 4 năm xưa. Thành thực mà nói, cái động lực mạnh mẽ nhứt, thúc đẩy nhứt trong tôi mỗI khi tôi quyêt định về Việt Nam là tôi còn những bạn cũ của những ngày xách cặp học ở lớp tứ 4.
![]() |
Lập, Phước, Sương Trầm, Sương A |
Nếu những ngườI bạn của tôi một mai mất hết chắc còn lâu tôi mới leo lên máy bay, đi hàng ngàn cây số để về thăm nhà mặc dù không có nơi nào đẹp bằng quê hương. Những người bạn như Trần Trung Thu, Hồ Xuân Nghiêm, Phạm Đình Trọng nằm nghe nhạc Trinh Công Sơn với tiếng hát liêu trai Khánh Ly, những người bạn cùng ngủ đêm ở Ngô Quyền năm nào như Nguyễn Phùng Phước, Nguyễn Hữu Diên, Lê Văn Hữu, Trần Thành Lập, Huỳnh Đồng, Châu Hữu Đức và nhiều các bạn khác.
Ba ngày sau khi tôi về thăm nhà thì Phước rủ lên quán Lido uống cà phê, có Lập, Trầm Ngọc Sương và Sương A. Đêm đó trời mưa, mưa tầm tả, mưa làm quên cả lối về, mưa như thác lũ, mưa dường như cuốn theo những hoài vọng của tuổi hai mươi năm nào. Vậy mà không thấy lạnh mà lại càng thấy ấm. Ấm trong lòng. Ấm ngoài thân thể. Ấm bởi vì có bạn bè ngồi bên nhau, những người bạn mà kiếm người thứ hai như vậy không ra, cùng ôn lại những kỷ niệm cũ, cùng nhắc lại kỷ niệm của những ngày quỳ dưới cột cờ, những ngày cúp cua đi lang thang xuống những tiệm cà phê dọc theo tiệm cháo lòng Huỳnh Của. Nhắc tới tiệm cháo lòng Huỳnh Của là nhắc tớI Huỳnh Văn Đồng cuả những ngày phá phách thầy cô. Mầy bây giờ ở đâu hả Đồng, ở chân trời góc bể nào đó mầy còn nhớ tới bạn bè Tứ 4 hôn mậy?
Kêu một ly cà phê sữa nóng, ngồi chờ cho những giọt cà phê nhỏ giọt xuống hết mà nó cứng đầu không chịu xuống. Kêu cô tiếp viên tới thì được chỉ cho cách làm cho cà phê xuống hết. Chỉ cần nghiên phần trên của phin cà phê 30 độ thì nước cà phê chảy xuống như thác lũ, mưa nguồn. Vậy mà cũng không biết. Học được cách pha cà phê mới để về bển pha cà phê uống.
Cà phê uống vô từng ngụm. Uống ngụm nào ấm lòng ngụm đó. Sao cái cãm giác đó kiếm hoài ở ngoại quốc, năm nầy qua tháng nọ, mà không có. Vì thiếu bạn. Thiếu cái chất xúc tác bạn bè để tăng thêm phần cãm giác.
Đúng là "Rượu ngon không có bạn hiền. Không mua không phải không tiền không mua."
Ngồi nói chuyện với nhau, chuyện trên trời dưới đất, chuyện nước biển mưa nguồn, không đâu vào đâu, vậy mà vui. Vui mút mùa lệ thủy. Vui đứt đui con nòng nọc.
Trời mưa rầm rỉ, gió bay thổi nóc nhà vậy mà Sướng Trầm và Lập cũng xách xe Honđa tới, ngồi uống một lý cà phê với nhau nhắc lại chuyện cũ, cười thoải mái, cười như chưa bao giờ được cười.
Hạnh phúc đơn giản như vậy đó.
Ẩn-G
Mùa thu Tokyo, năm 2003
Friday, December 14, 2012
Thư Gửi ANG
Mày hay quên nên tao phải nhắc.Mai có về thăm lại Việt Nam.
Gặp bạn bè hội ngộ đầu năm.
Nhớ điểm danh đứa còn, đứa mất.
Dành một phút nhớ thằng đã khuất.
Rót rượu mời huynh đệ(về)chứng giám.
Bạn bè còn_ vẫn nhớ từng tên.
Mày có gặp mấy thằng quậy phá.
Phạt một ly! Cái tật không chừa.
Làm cả lớp phạt ngồi dưới nắng.
Giờ nhắc lại ,chắc nó cười " hí "hố."
Mày có gặp những thằng trốn học.
Phạt một ly! Vì tôi đi chơi.
Dzui một mình không rủ ai theo.
Và còn nữa những thằng yêu sớm.
Phạt một ly ! vì thói trăng hoa.
Tuổi mười "mí"(toan) tính chuyện trăm năm.
Lời mật ngọt rủ em bỏ lớp
Để hôm sau em chẳng thuộc bài.
Nhớ cụng ly những tay hảo hán.
Xếp bút nghiên theo nghiệp đao cung
Nâng ly lên những thằng có mặt.
Cùng cạn ly cho thằng xa xứ.
Còn bôn ba, lận đận phương xa.
Mày có gặp các nàng TỨ MỘT
Phạt nhấp môi! vì tôi làm duyên.
Đã làm duyên lại còn đỏng đảnh
Chê tụi tao lấy chồng lớp khác.
Mày nhớ nhắc bạn bè ngày hội ngộ.
Uống dùm tao, thằng bạn xa quê
Dù ngàn trùng sông núi cách xa .
vẫn có mãi trong tim nỗi nhớ.
Còn ly chót nâng ly nhớ nhắc.
Đừng đứa nào bỏ cuộc nữa nghe.
Nhớ mau về đủ mặt lần sau.
PDT
Wednesday, December 12, 2012
BA SƯƠNG CỦA TỨ 1
![]() |
Sương B, Sương Trầm, Sương A |
Chúng tôi 3 đứa: Nguyễn Thị Ngọc Sương A, Nguyễn Thị Ngọc Sương B, Trầm Ngọc Sương học chung từ lớp đệ Thất 1 của trường Trung Học Ngô Quyền, Biên Hoà năm 1965 đến mùa hè năm 1972 chúng tôi rời trường.
Cả năm lớp đệ Thất, chúng tôi thường bị nhầm lẫn khi được Thầy Cô hoặc bạn gọi tên. Lên lớp đệ Lục, chúng tôi được Cô Bùi Thị Ngọc Lan làm giáo sư hướng dẫn, Cô mới đặt tên thêm cho chúng tôi là A, B và Trầm để dễ phân biệt.
Ba Sương chúng tôi ngồi chung lớp liên tục với nhau từ lớp đệ Thất đến lớp đệ Tứ, đến lớp đệ Tam (lớp 10) chúng tôi theo phân ban, tôi Sương A và 1 nhóm bạn 9 - 10 đứa con gái vào lớp Tam B1, học chung với lớp Tứ 4 con trai theo ban B (Toán) , đến năm lớp đệ Nhứt (12) tôi trở lại ban A (Vạn Vật) thì mới học chung lại với Sương B và Sương Trầm.
Bốn năm Đệ Nhứt Cấp và năm cuối cùng của bậc trung học, 3 Sương thân quen nhưng không thân thiết, mỗi Sương là một góc trời riêng. Và cho đến bây giờ, mỗi Sương chúng tôi cũng là một góc trời riêng nhưng chúng tôi có cơ duyên để thân thiết nhau hơn.
Người vui tính nhứt trong 3 Sương là Sương Trầm và là nhịp cầu kết nối giữa các bạn gần xa.
Người vui tính nhứt trong 3 Sương là Sương Trầm và là nhịp cầu kết nối giữa các bạn gần xa.
![]() |
Sương Trầm |
Sương Trầm từ lúc còn đi học cho tới giờ lúc nào cũng có tiếng cười dòn như bắp rang, tiếng cười của nó cộng với tài chơi chữ rất thông minh và nụ cười nở bên hai má tròn phúng phính của nó từ nhỏ cho tới giờ giống ông già Noel (đừng phiền nha Sương) làm khích động mỗi người cười vang, vui ơi là vui.
Lúc nhỏ đi học, ngày nào Sương Trầm cũng được Má của nó lái xe Volkswagen, đưa nó đến trường lái tận đến trước cửa phòng Giám Thị. Mỗi lần tôi vội vã bước xuống xe Lam, ôm cặp đi bộ vào sân trường để đến lớp học, là thấy Sương Trầm bước xuống từ xe nhà trước phòng Giám Thị như một tiểu thơ quý tộc, tôi nhìn Má nó mà lòng ngưỡng mộ vô cùng vì thời đó ít có phụ nữ nào lái xe hơi và ít ai có xe mà lái.
Trong lớp bọn con gái thường kết bè chơi chung nhau và bè thường thay đổi theo mỗi năm học. Lên đệ Tứ, bè nhóm kết nhau thấy rõ nhứt. Trong lớp Tứ 1 chúng tôi lúc đó, nếu ai chú ý sẽ thấy gần như có 3 nhóm: nhóm 1 vui chơi (thích chơi hơn học, thích kết bè đi ăn hàng, thích đi rểu rểu) , nhóm 2 ngũ qủi (tập làm người lớn, thích kết bạn với các anh lớp lớn hơn) và nhóm 3 ăn học (ăn rồi thì học, thích học hơn chơi) .
Sương Trầm lúc đó là "chủ xị" ở nhóm 1, náo động, tung tăng, dồn dã, khoái chọc ghẹo bạn nầy bạn kia nhưng cũng chăm học. Nếu tôi nhớ không lầm năm lớp Tứ1 nó thường đi bè chung với Phương, Thu, Phượng, Yến Tống, Ngân, Phạm Lan, Nguyệt, Liếng… hay kéo nhau chụp hình chung trong sân trường hoặc trong tiệm chụp hình, hoặc đi ăn hàng các quán tiệm trước sân trường giờ giải lao, hoặc xông xáo lo tổ chức những buổi tất niên cho lớp dịp gần tết. Thích vui chơi nhưng không quên nhiệm vụ học, đến ngày thi Tú Tài 2, Sương Trầm và Sương B với tôi ngồi gần nhau trong phòng thi của một trường thi ở Sài Gòn lúc bấy giờ, rồi sau đó hầu như tôi không gặp Sương Trầm nữa, dù chỉ là 1 lần thôi do ngẫu nhiên.
Mùa hè năm 1972, khói lửa chiến tranh lan tràn khắp nơi trên quê hương, hoàn cảnh gia đình của ai nấy ít nhiều cũng ảnh hưởng và thay đổi. Tốt nghiệp trung học xong lúc đó, mỗi học sinh chúng tôi đều suy tư, lo lắng cho tương lai của mình, và chắc đó là nguyên nhân mà tôi không gặp Sương Trầm và nhiều bạn học chung khác ở NQ trong thời gian dài.
Mãi đến hơn 20 năm sau, tình cờ trong 1 buổi tiệc nhỏ nhóm bạn ở nhà Phước (Tứ4) , chủ yếu là các ông bạn Tứ4 như Phước, Thu, Nghiêm, Ẩn-G, Cang,… và vài bạn Tứ1 có Sương Trầm, Sương A, Phương… tôi mới được tái ngộ Sương Trầm. Mừng rỡ, tôi hỏi Sương Trầm luồng gió mát nào đưa nó tới để tôi gặp lại nó, thì được biết nó làm cô giáo, dạy chung trường NQ với Hồ Xuân Nghiêm (lúc đó Nghiêm làm Hiệu Trưởng) ,
Nghiêm rủ nó và nó rủ thêm một vài bạn cùng nhóm (1) của nó ngày xưa đến tham dự cho vui buổi tiệc nhỏ do Phước tổ chức nhân dịp Ẩn-G từ Nhựt về (lúc đó anh Ẩn-G là fiance' của tôi) .
Lâu lắm mới gặp lại Sương Trầm thấy nó vẫn tròn trịa tươi tắn, cười tươi như hoa như ngày nào, vẫn thích chọc ghẹo thọt lét cho mọi người cười (nụ cười là 10 thang thuốc bổ mà! ) . Dù lần đầu tiên mới biết Ẩn-G, nó dám trêu chọc: " Ông ẨnG, Sương A là bạn tui mà cớ sao ông không để nó ngồi gần tui mà ông kéo nó ngồi bên ông là cớ làm sao? ! hihi … . " Vài năm sau đó nhân ngày cưới của chúng tôi, lúc tiệc tàn, Sương Trầm chạy lại ôm chú rể, ỏng ẹo nói :"Tối ngủ ôm Sương thì Sương nào cũng là Sương nha… . " Sương Trầm vậy đó, vui tươi, lạc quan, yêu đời, yêu tình bạn, bạn nào có sầu đời, có thắc mắc cõi lòng hay đau khổ điều gì, hãy tìm đến Sương Trầm nha, sẽ có nụ cười ngay… .
![]() |
Sương Trầm, Phước |
Lâu lắm mới gặp lại Sương Trầm thấy nó vẫn tròn trịa tươi tắn, cười tươi như hoa như ngày nào, vẫn thích chọc ghẹo thọt lét cho mọi người cười (nụ cười là 10 thang thuốc bổ mà! ) . Dù lần đầu tiên mới biết Ẩn-G, nó dám trêu chọc: " Ông ẨnG, Sương A là bạn tui mà cớ sao ông không để nó ngồi gần tui mà ông kéo nó ngồi bên ông là cớ làm sao? ! hihi … . " Vài năm sau đó nhân ngày cưới của chúng tôi, lúc tiệc tàn, Sương Trầm chạy lại ôm chú rể, ỏng ẹo nói :"Tối ngủ ôm Sương thì Sương nào cũng là Sương nha… . " Sương Trầm vậy đó, vui tươi, lạc quan, yêu đời, yêu tình bạn, bạn nào có sầu đời, có thắc mắc cõi lòng hay đau khổ điều gì, hãy tìm đến Sương Trầm nha, sẽ có nụ cười ngay… .
Rồi từ ngày gặp lại Sương Trầm ở nhà Nguyễn phùng Phước Tứ4 năm đó, chúng tôi không để mất liên lạc nhau nữa, dù tôi rời VN qua Nhựt theo đức lang quân của tôi, dù Sương Trầm ở BH, chúng tôi liên lạc gần gũi nhau hơn. Chính nhờ Sương Trầm mà tôi tìm lại nhiều bạn khác ở trong và ngoài nước như Như, Á, Sương B, Tuyết Nhung… (riêng chỉ có Hoa Huỳnh tôi liên lạc được nhờ site CHS NQ), Sương Trầm rất "chịu chơi" trong tình bạn cho nên dù cho mưa gió, bão bùng, dù cho để chồng nó ngồi chèo queo một mình chờ cửa nó tới khuya ở nhà, khi nghe bạn bè từ xa về rủ nó đi uống cà phê tâm sự là nó không hề "tại, bị"gì hết mà từ chối.
Sương Trầm là đại diện chính bên nữ, Tứ 1, và Phước, Tứ4 bên nam để liên lạc, tổ chức họp bạn Tứ1Tứ4 hàng năm sau khi 2 vợ chồng Long Tứ4 và Ngọc Hạnh Tứ1 đứng ra khởi xướng và tổ chức có bài bản hơn từ năm 2005. Những lần đầu họp bạn Tứ1Tứ4 tổ chức thường do ngẫu hứng không có sắp xếp trước, thường vào mùa hè mỗi năm, sau nhóm tổ chức và các bạn bàn bạc đổi lại ngày họp mặt hàng năm tổ chức vào dịp tết, ngày chủ nhựt đầu tiên sau 3 ngày tết nguyên đán, vì tết thì các bạn về sum họp gia đình, dễ gặp nhau hơn ngày thường.
Sau những lần họp bạn, chúng tôi thường rủ nhau đi uống cà phê ở Cội Nguồn hoặc Ghi Ta, rút tỉa kinh nghiệm của buổi tổ chức về địa điểm, món ăn thức uống, về nội dung và không khí buổi họp mặt sao cho vui vẻ đượm tình, Sương Trầm là người có nhiều ý kiến"xôm tụ" nhứt.
Bây giờ, được sự hiếu khách niềm nở của ông xã của Sương Trầm, với lòng quí mến bạn vốn có, họp bạn Tứ1Tứ4 hàng năm chắc sẽ tổ chức tại nhà Sương Trầm , chỗ thuận tiện cho các bạn từ nhiều nơi về vì nhà nó rộng rãi, tại trung tâm của thành phố, rất dễ ghé.
Các bạn Tứ1Tứ4 gần xa, trong lẫn ngoài nước, nếu có dịp và muốn gặp lại bạn cũ cùng học dưới mái trường NQ năm xưa, xin các bạn đừng do dự, hãy đến họp bạn dịp tết ta, tôi tin chắc Sương Trầm sẵn lòng mở rộng vòng tay vui mừng tiếp đón các bạn.
Phải nói rằng, Tứ1Tứ4 chúng ta nói chung, và tôi Sương A nói riêng, rất may mắn có 1 người bạn tốt như Sương Trầm (tôi nói thật 100%, không lancer Sương Trầm đâu! ) . Mỗi lần ở xa về, người bạn đầu tiên tôi bốc máy để phone là Sương Trầm vì biết chắc thế nào nó cũng mừng vui và phác họa chương trình nầy kia để gặp nhau, để có dịp hàn huyên tâm sự, để gặp bạn nầy bạn kia. Lần nào gặp Sương Trầm, tôi mơ ước được cuộc sống an định như nó trong lòng quê hương BH, không phải chạy theo cái đồng hồ tất tả làm việc kiếm tiền để trả đủ loại bill cuối tháng, không phải bị áp lực của cuộc sống đè nặng như ở xứ người. Thanh thản, hạnh phúc bên chồng con và cháu nhỏ, vui tươi khỏe mạnh, có bạn và quí bạn, ở Sương Trầm có được mà không phải ai cũng dễ có.
Còn Sương B?
Những ngày còn đi học, Sương B là người đẹp như nàng thơ trong 3 Sương chúng tôi.
Còn Sương B?
Những ngày còn đi học, Sương B là người đẹp như nàng thơ trong 3 Sương chúng tôi.
![]() |
Sương B, Phước |
Dáng người mảnh khảnh, làn da trắng, khuôn mặt xuơng xuơng, nụ cười hiền hòa ít nói, mặc áo dài trắng, đội nón lá nghiêng nghiêng ôm cặp đi học, đi bộ từ nhà trên đường Hàm Nghi đến trước nhà thờ Khiết Tâm, để đón xe Lam vô NQ và ngược lại từ nhà thờ đi bộ về nhà, hình ảnh xưa đó của Sương B làm tôi nhớ tới nét vẽ của họa sĩ Trịnh Cung, và bài hát "Ngày xưa Hoàng Thị".
![]() |
Sương B, Phước, Như |
Trong lớp, Sương B trầm hơn Sương Trầm, bạn nào cũng chơi không nhập rõ ràng vô nhóm nào, lúc có chuyện vui trong lớp thì sẵn lòng tham dự và có tiếng cười cũng dòn lắm, lúc bình thường có vẻ chăm chỉ học hành hơn là thích vui chơi. Suốt 4 năm đệ nhứt cấp cũng như năm lớp Đệ Nhứt, tôi và Sương B không ngồi gần nhau, nhưng mỗi lần gặp nhau trên xe làm từ nhà thờ KT vô NQ và ngược lại, hoặc có dịp gần nhau trong lớp, tụi tôi thích trao đổi với nhau chuyện học hành (dạo ấy tôi thường nói chuyện với Sương B nhiều hơn Sương Trầm) .Tôi hưởng ứng liền những lần bạn nào khoái tôi rủ tôi hoặc có thêm vài đứa bạn khác tới nhà tụi nó chơi những lần nghỉ 2 giờ sau, như Mỹ Nga nhà tận ở Thủ Đức, Đẹp nhà ở Chợ Đồn, Ngọc Nhung nhà ở Cù Lao gần nhà cô Bàn,Á nhà ở Cù Lao gần chùa Đại Giác, Sương B nhà trong hẻm Thầy Ba Xuân, những lần đến nhà bạn chơi như thế là những kỷ niệm đẹp khó quên của thời cắp sách của tôi.
Sương B rủ tôi đến nhà nó chơi 1, 2 lần năm lớp đệ Ngũ và lớp đệ Tứ, tôi mới biết được Sương B là cháu ruột kêu thầy Lương Văn Tí, Giám Thị NQ, bằng cậu. Nhà Sương B chung rào với nhà thầy Tí, có sân rộng với cây cảnh, có Bàn Trời, thềm nhà cao với hàng hiện mát mẻ, dưới mái hiên tụi tôi ngồi tán gẫu với nhau hàng giờ, nói chuyện trên trời dưới đất như nhận xét về cách dạy của Thầy nầy Cô kia, khen chê bạn nầy bạn nọ trong lớp, rồi chuyện tương lai học gì làm gì, hoặc chuyện có anh chàng ngoài đầu hẻm, cứ ôm máy chụp hình chạy ra chụp nó mới lần nó đi học về đi ngang nhà…
Đường đời lắm ngả, cũng như với Sương Trầm, sau ngày tốt nghiệp trung học, chúng tôi hầu như không gặp nhau nhưng sớm hơn Sương Trầm, khoảng đầu thập niên 1990, nhân một hôm tôi đi chợ BH tình cờ gặp Sương B và ông chồng của nó đứng bán quần áo trong 1 gian hàng quần áo ở trong chợ. Gặp nhau mừng rỡ, 2 đứa nói chuyện huyên thuyên để mặc cho ông xã nó lo bán hàng, tôi biết được Sương B cũng làm cô giáo sau khi tốt nghiệp Trường Quốc Gia Sư Phạm trước năm 1975, đi dạy được vài năm sau 1975, đồng lương cô giáo ít quá không đủ sống, nó bỏ nghề dạy học, rồi chọn nghề mua bán. Và rồi nó nói nhỏ cho tôi biết là đang sửa soạn dẹp gian hàng mua bán nầy, để theo gia đình chồng nó qua Mỹ định cư.
Trong lòng tôi thoáng buồn 5 phút, dù tôi có chia sẻ niềm vui với nó lúc đó vì nó có vẻ hớn hở sắp được "xuất ngoại", vì tôi có cảm giác như mình bị bỏ lại và khi nó đi xa xứ như thế biết có cơ hội nào gặp lại. Thời gian trôi qua, lần sau đi chợ BH đi ngang gian hàng đó, không thấy vợ chồng Sương B đứng bán hàng nữa, tôi nhủ thầm : "Sương đã đi rồi! ", lại buồn một chút, và cố vui lên với những gì mình đang có: sống trong lòng quê hương dẫu đang khó thương, gần Má gần anh em gần người thân thuộc… .
![]() |
Trong một tiệm cafe ở Bình Dương |
Rồi bẵng đi hơn mười mấy năm, nhờ Sương Trầm tìm kiếm và liên lạc, tôi gặp lại Sương B qua điện thoại mà thôi. Với giọng nói không còn giống như lúc còn ở VN, SươngB nói liên tục, nói mà không cần nghe tôi nói, kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện từ ngày nó rời BH tới nhiều chỗ rồi cuối cùng đến sống ở Chicago. "Giấc mơ Mỹ Quốc" của nó giờ có rồi và phải trả giá bằng nhiều thứ , trải qua nhiều thử thách, và kết cuộc giờ nó làm bà chủ 1 tiệm nail.
Rồi chúng tôi hẹn gặp nhau ở Cali năm 2009, lúc đó tôi, Sương B và Tuyết Gương gặp nhau tay bắt mặt mừng. T. Gương không thay đổi nhiều, nhưng Sương B thay đổi nhiều quá, không còn dáng vẻ một thiếu nữ Việt Nam kín đáo, nhẹ nhàng duyên dáng, gợi cảm như xưa nữa, Sương B giờ nói nhiều, phản ứng mau, động nhiều hơn tĩnh, chua cay cuộc đời nhiều hơn yêu đời.
Tôi và Sương B dù ở Mỹ nhưng sống xa nhau, chúng tôi thường liên lạc với nhau qua phone, trong nhiều lần nói chuyện điều tôi hay nghe nhứt là nó thường tâm sự thời tuổi trẻ của nó trước 1975, đặc biệt có biết bao chàng trai theo đuổi (những người nầy tôi chẳng biết là ai, mà phải ngồi nghe nó nói ! ) mà sao tim nó lạnh lùng đến năm 30 tuổi, nó giựt mình cảm thấy mình chưa có được mối tình vắt vai như ý, vội vã lấy chồng là người được giới thiệu từ em của bạn nó…
Rồi chúng tôi hẹn gặp nhau ở Cali năm 2009, lúc đó tôi, Sương B và Tuyết Gương gặp nhau tay bắt mặt mừng. T. Gương không thay đổi nhiều, nhưng Sương B thay đổi nhiều quá, không còn dáng vẻ một thiếu nữ Việt Nam kín đáo, nhẹ nhàng duyên dáng, gợi cảm như xưa nữa, Sương B giờ nói nhiều, phản ứng mau, động nhiều hơn tĩnh, chua cay cuộc đời nhiều hơn yêu đời.
Tôi và Sương B dù ở Mỹ nhưng sống xa nhau, chúng tôi thường liên lạc với nhau qua phone, trong nhiều lần nói chuyện điều tôi hay nghe nhứt là nó thường tâm sự thời tuổi trẻ của nó trước 1975, đặc biệt có biết bao chàng trai theo đuổi (những người nầy tôi chẳng biết là ai, mà phải ngồi nghe nó nói ! ) mà sao tim nó lạnh lùng đến năm 30 tuổi, nó giựt mình cảm thấy mình chưa có được mối tình vắt vai như ý, vội vã lấy chồng là người được giới thiệu từ em của bạn nó…
![]() |
Sương Trầm, Lập, Như, Sương A |
Luôn nuối tiếc quá khứ êm đềm lúc còn nhỏ ở quê nhà, Sương B không còn ít nói nữa, tiếng cười của nó không còn hồn nhiên nữa, cứ mỗi lần sau khi nói chuyện với nó tôi cảm nhận được con người đều có cái "số" hết, số may hay số không may, số được hay số bị không biết đến từ đâu? !
![]() |
Lan, Sương B, Sương Trầm |
Tôi cảm thấy bạn bè hẹn gặp nhau không nơi nào ở xứ người vui bằng quê hương BH của mình, nên năm 2011 tôi gặp lại Sương B ở BH. Năm đó, 3 Sương chúng tôi gặp nhau ở BH như 1 phép lạ, chúng tôi họp bạn, hẹn hò đi uống cà phê, vui chơi nhiều chỗ trong đó có lên tận nhà vợ chồng Vân ở Bình Dương, cười suốt ngày quên bẳng đi và cũng không muốn nhắc tới những lo toan cho cuộc sống nơi xứ người.
![]() |
Ẩn-G, Phước, Lan, Sương B ở quán cafe Cội Nguồn |
Khi 3 chúng tôi ngồi gần nhau, Sương này cứ nghĩ Sương kia hạnh phúc hơn mình, nhưng có một điều rõ ràng là Sương B cũng như tôi tới tuổi nầy chưa rõ ràng "nơi đâu là chốn quê nhà" như Sương Trầm.
Còn Sương A tôi thì sao?
![]() |
Sương A ở Nhựt |
Thiệt khó để nói về mình, nhưng chắc chắn là tôi không "sáng sân khấu" như Sương B hoặc Sương Trầm. Thiệt tình mà nói, tôi có vẻ hiền lành, mộc mạc, chân tình, và tôi cảm thấy an tâm về dung nhan của mình từ khi ông xã Ẩn-G của tôi nói "Cái nết đánh chết cái đẹp" khi anh ấy thấy đức hạnh của tôi nổi bật hơn dung nhan của tôi (mặc dù tôi cũng cần sắc đẹp lắm, phụ nữ mà! ) .
![]() |
Sương A ở Cali |
Không được Má đưa đi học bằng xe hơi như Sương Trầm, không được đi bộ thong thả như Sương B để đến trường, 7 năm dài trung học của tôi cũng như anh chị em tôi việc đi lại để đến trường về nhà vất vả lắm.
Nhà tôi ở làng quê Tân Ba , là điểm giữa của quận Tân Uyên (quê hương nhà văn Bình Nguyên Lộc) và tỉnh lỵ Biên Hòa. Học sinh học xong tiểu học ở Tân Ba đều phải thi vô trường trung học quận ở Tân Uyên, thời kỳ đó đất nước có chiến tranh, ý thức được việc đi lại và trường ốc ở Tân Uyên không an ninh, Ba tôi đưa anh chị em chúng tôi về BH học.
Chỉ trừ chị Hai tôi, chị lớn nhứt, học ở trường Trung học Tư Thục Tiến Đức, từ anh Ba tôi đến đứa em gái út thứ 10 của tôi đều học ở NQ, nên anh em tôi là một tiểu gia đình trong đại gia đình trung học NQ xưa.
Lúc đó thi vô lớp đệ Thất trường NQ khó lắm vì thi tuyển, gần như 100 học sinh chỉ chọn 1 học sinh thôi. Cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác sung sướng của mình khi biết mình đã thi đậu vô lớp đệ Thất (lớp 6) của trường trung học NQ thời đó.
Khác với ông anh thứ 5 của tôi, anh Xuân, anh được học ở trường tiểu học Nguyễn Du, học trò cưng lớp Nhứt (lớp 5) của thầy Huỳnh Ngọc Chấn, cuối năm anh được phần thưởng danh dự của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, và khi thi vô NQ anh đậu thủ khoa, với sự mừng vui hãnh diện của Ba Má Anh Chị tôi, tôi thì học lớp Nhứt ở trường làng, nhưng tôi cũng thi đậu vô NQ dù đậu thứ. Ba Má tôi cũng vui với nỗi vui mừng của tôi, những ngày gần đến tựu trường Má tôi lo đặt may cho tôi trước 2 cái áo dài trắng để mặc cho ngày thường và 1 cái áo dài xanh để mặc cho ngày thứ hai. Lần đầu tiên tôi luộm thuộm vụng về khi mặc thử chiếc áo dài trắng vào người, Má tôi cười vui hạnh phúc khi thấy con gái mình không còn bé nhỏ nữa, anh Ba tôi cười nói: "Về BH, vô NQ ráng học cho giỏi, không để tụi bạn nó cười, nói mình là dân nhà quê xuống nha em… " Không ráng như anh Ba tôi nói, một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, tôi học trội hẳn nhiều bạn trong lớp ở thị thành BH (dĩ nhiên là học trội hơn Sương B Sương Trầm rồi! :-)) , dĩ nhiên cũng có vài bạn học không thua tôi như Hồng Cúc, Kim Điền, Như… , mấy năm sau có Huệ nổi lên nữa.
![]() |
Như, Thêu |
Mỗi tuần học sinh NQ lúc đó có 3 buổi học buổi sáng và 3 buổi học buổi chiều. Ngày nào học buổi chiều,
Má tôi lo và câu nói thường xuyên của Má tôi khi dặn anh em tôi trước khi đi học là "chiều về ráng bương bả ra về nha con, nếu tối quá thì ở lại nhà Hai Hương (chị họ tôi) ", và tôi cũng đã thực sự lo âu sau những buổi học chiều về muộn.Trong lúc các bạn học chung lớp của tôi đã về nhà an vui bên bữa cơm chiều với gia đình ở BH tương đối bình an, tôi hồi hộp lo âu còn đứng chờ chiếc xe Lam cuối cùng ở chợ BH để về nhà, từ BH về Tân Ba chỉ có khoảng 10 km mà có cảm giác như xa lắm vì khi chiều xuống có vẻ bất an, việc đụng độ có thể xảy ra trên đường về ở khoảng Hóa An, khúc quẹo cầu Ông Tiếp, Bến Đò Trạm… Khi biết chắc không còn xe về nhà nữa, tôi đành phải ở lại, sáng sớm đón xe về nhà thấy còn mâm cơm còn đậy cái lồng bàn để trên bàn ăn mà Ba Má tôi đợi đêm qua…
Sương B, Vân
Khoảng thời gian tôi học lớp đệ Nhị (lớp11) bắt đầu có Cầu Mới bắt ngang sông Đồng Nai thì việc đi lại từ Tân Ba xuống Biên Hòa đỡ mất thời gian hơn. Trước đó, mỗi buổi sáng hay mỗi buổi trưa đi học, anh chị em tôi phải cộng thêm thời gian kẹt xe ở Cầu Gành, vì xe Lam phải chạy vòng ngang Chợ Đồn, qua 2 câu rồi mới vô Biên Hòa. Hôm nào không kẹt xe thì tôi đến lớp sớm, hôm nào xe lửa đến chậm thì tôi hay bị trễ năm ba phút. Tôi thường xuống xe ở trước nhà thờ Khiết Tâm (Công Trường Song Phố) để đón xe Lam khác vô trường.
Có vài lần tôi gặp và đi chung xe với Cô Bạch thị Bê, dạy Quốc Văn, lần nào Cô cũng trả tiền xe cho cả đám nữ sinh chúng tôi trên xe dù có người học với Cô hoặc không học với Cô như tôi. Tôi còn nhớ và cảm động không ít khi gặp Thầy Nguyễn Minh Mẫn, dạy tôi Pháp Văn năm lớp đệ Ngũ, chạy xe WW (loại xe giống xe của Má Sương Trầm) ngang nhà thờ, thấy tôi Thầy dừng xe lại, mở cửa, gọi tôi: "Sương, lên xe đi con". Trong lúc Thầy chạy đến sân trường và có tôi ngồi bên, Thầy hỏi thăm tôi một cách chậm rãi bằng tiếng Pháp, tôi chú ý lắng nghe và đáp lại cũng bằng tiếng Pháp, Thấy cười hiền hòa. Cho nên tôi khó quên Thầy và kính Thầy như Cha. Sau nầy, qua site của CHS NQ, tôi biết Thầy đã qua đời tôi buồn lắm vì chưa có dịp kiếm thăm Thầy để cúi đầu chấp tay tạ ơn Thầy thì Thầy đã qui tiên.
![]() |
Như, Sương A ở Thủy Tùng 2 |
Với tôi, những năm đi học vô tư và hồn nhiên nhứt là những năm để nhứt cấp. Sương Trầm nổi bật với nhóm bạn riêng thích vui chơi hơn vui học, Sương B và tôi thì không nổi bật như thế. Thực ra tôi không rõ Sương B lắm, riêng tôi thì lúc đó tôi thấy càng học càng thấy vui, vui khi giải ra được 1 bài toán khó, hoặc làm đúng hết những bài tập của Thầy Cô, nên tôi không thích đi ăn hàng rểu rểu như nhóm 1, không thích tập làm người lớn như nhóm 2, mà đa phần thích đọc sách vở của Thầy Cô, tôi thấy mình ở nhóm 3.
![]() |
Tùng, Ẩn-G |
Đặc biệt năm lớp Tứ1 trở về sau, đa số những bạn học khá học chăm trong nhóm 3 thường ít chơi thân với các bạn học bình thường khác trong lớp. Tôi thì hòa đồng, không"phân biệt giai cấp" giỏi, dở. Tôi nhớ dạo lớp đệ Ngũ và đệ Tứ tôi ngồi gần với Dương Ngọc Nhung, Tống Ngọc Niên, 2 bạn nầy thường rủ tôi sau giờ tan học buổi sáng hoặc khi nghỉ 2 giờ sau, có hôm thì ra cho BH vô tiệm chụp hình Phạm Lung để chụp hình kỷ niệm, hoặc có hôm đi ăn hàng hoặc vô tiệm bánh Ngọc Hương ở đầu chợ mua bánh kẹo, hoặc đi mua vải tơ lụa may áo dài đi học khi có vải đổ đống bán hạ giá. Tôi nhìn không ra Ngọc Nhung sau mấy chục năm không gặp, khi gặp lại nó lần họp bạn năm 2005 ở nhà Long - Ngọc Hạnh. Nghe Nhung nói thì Niên đi Pháp với gia đình sau mấy tháng từ tháng 4 năm1975, tôi rất muốn liên lạc với Niên mà không biết giờ Niên ở đâu.
![]() |
Lập, Phước, Nghiêm, Cang, Thu, Sương A, Ẩn-G |
Tôi cũng có nhiều kỷ niệm với Á năm lớp đệ Tứ lúc Thầy Đoàn Viết Biên là giáo sư hướng dẫn chúng tôi, và Thầy giao cho tôi làm Trưởng Ban Biên Tập Đặc San Xuân Tứ 1 niên khóa 1968 - 1969. Tôi và một số bạn xuống nhà Á ở Cù Lao để soạn bài các bạn gửi đăng, vì nhà Á rộng rãi và yên tĩnh, rồi đi với Á tới Sài Gòn để đặt in. Dù cùng lớp nhưng Á lanh lợi lắm , tôi nhớ lúc đó đi theo Á xuống Sài Gòn tôi như con nai vàng ngơ ngác, còn Á như "chúa tể rừng xanh" đường xá ngõ ngách nào A cũng biết...
Tôi từ giã đa số các bạn trong đó có Sương Trầm và Sương B lúc học hết năm Tứ1 để lên lớp Tam B1 với một nhóm bạn gái khoảng 10 đứa. Nhóm con gái chúng tôi nhỏ bé ngồi ở dãy giữa trong 3 dãy của lớp mà 2 bên là hầu hết lớp con trai Tứ 4 lên.
![]() |
Họp bạn 2007 |
Lần đầu tiên học chung với con trai, tôi bắt đầu chú ý coi những ông trai nào học giỏi hơn đám con gái chúng tôi, nhứt là trong giờ Toán, Lý, Hóa và Sinh Ngữ. Lúc đó chúng tôi nghe nói lớp Tứ4 quậy phá lắm (cả lớp Tứ 4 bị phạt quỳ cột cờ) , mà sao gần hết 1 lục cá nguyệt của năm đệ Tam, bọn con gái chúng tôi nói với nhau đâu có ông nào "quậy" đâu, và tôi chưa thấy "ngôi sao" nào học hành sáng chói để tôi nể hết ! Tôi chỉ biết có một nhóm mấy người vì vấn đề tuổi tác lính tráng thời đó, đang lo học để thi nhảy, tức là đang học lớp đệ Tam mà phải lo học lớp đệ Nhị (lớp 11) để chuẩn bị đi thi Tú Tài 1.
![]() |
Phạm đình Trọng |
Sau nầy hồi tưởng lại, tôi nhận ra rằng năm lớp đệ Tam B1 là năm đáng ghi dấu nhứt trong thời gian đi học của tôi. Bởi vì bắt đầu năm nầy, không những riêng tôi mà các bạn học gái cũng như trai trong lớp, chúng tôi bắt đầu biết suy tư và lo cho tương lai học hành của mình sau khi ra trường.
Đám con trai lo lắng nhiều hơn đám con gái, vì chỉ cần chểnh mảng việc học hành thì dễ dàng " xếp bút nghiên theo việc đao cung", đám con gái 9 - 10 đứa chúng tôi trong lớp ít còn nhởn nhơ vừa học vừa chơi như những năm đệ nhứt cấp nữa, đứa nào cũng có vẻ chăm chỉ học hành hơn, tôi thì không còn trạng thái "khinh địch" nữa, khi phát hiện thấy có Nguyễn thị Huệ học nổi bật lên thấy rõ so với những năm học trước bình lặng hơn nhiều.
![]() |
Sương Trầm, Cúc, Đẹp, Như, Thêu, Sương A |
Tôi luôn kính trọng các bậc Thầy Cô dạy mình từ lúc học i tờ cho đến khi lớn lên, nhưng năm lớp đệ Tam B1 Cô Mỹ dạy Pháp Văn chúng tôi đã cho tôi ấn tượng sâu sắc khó quên về Cô. Dáng vẻ thanh lịch với chiếc áo dài cổ tròn không có bâu đứng , tóc cắt ngắn kiểu Sylvie Vartan, phong cách dạy nhẹ nhàng dễ hiểu, tiếng Pháp của Cô phát ra tự nhiên ngọt ngào, đã ảnh hưởng đậm đà trong ánh mắt của tôi lúc đó và nghề nghiệp của tôi sau nầy. Sau nầy tôi làm công việc dạy học trò môn Sinh Ngữ như Cô, tôi thường tự nhủ khi đứng trên bục giảng rằng mình được phân nửa như Cô về hình thức lẫn kiến thức giảng dạy là mừng lắm rồi.
![]() |
Ẩn-G, Sương A |
Điểm đánh dấu kế tiếp cũng không thể nào quên trong năm lớp đệ Tam của tôi là do sự kỳ diệu nào đó hay do duyên tiền định, vào mùa Giáng Sinh và tất niên, trong đám con trai thi nhảy có một chàng lọt vào mắt xanh của tôi và làm tim tôi thổn thức.
Tôi đâu có ngờ rằng chàng trai đó làm tim tôi thổn thức trong thời gian dài 30 năm với lận đận, xa cách, nhớ nhung, buồn tủi trước khi trở thành người phối ngẫu của tôi. Và trước khi "hoàng tử cỡi ngựa trắng" về rước tôi đi xứ Hoa Anh Đào sống chung với chàng cách đây gần 15 năm, dù cho chúng tôi xa cách, dù cho "ai có nói ngã nói nghiêng", tôi luôn có niềm tin chúng tôi có một ngày "happy end" , chấm dứt giai đoạn trắc trở của cuộc tình.
Đúng vậy, tôi đã trải qua sống gần 10 năm êm đềm hạnh phúc ở Nhựt Bổn, vừa đến Mỹ gần 5 năm nay, tôi và Ẩn-G, chúng tôi vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là vợ chồng, chúng tôi dễ dàng hiểu nhau khi nhắc đến Thầy Cô, bạn bè cũ thời trung học. Chúng tôi nói chuyện,tranh luận với nhau về những chuyện chính trị, tôn giáo, văn chương, ăn nhậu, chuyện "trên trời dưới đất", thậm chí đến những môn học như Toán, Sinh Ngữ, Hóa Học, Vật Lý, như hai người bạn cùng lớp mà kết quả sau cùng của cuộc tranh luận là một cái hôn nồng nàn như thời còn đi học :-)
Có lẽ những ngày ở Nhựt là những ngày sung sướng nhứt của tôi. Ẩn-G đã tập cho tôi tính la cà ở những tiệm cà phê và quán ăn Nhựt. Hết tiệm cà phê nầy qua tiệm cà phê khác anh dẫn tôi đi thưởng thức mùi cà phê và cách phục vụ chu đáo của người Nhựt. Đi đến nơi nào lạ, việc thứ nhứt chúng tôi làm là đi kiếm tiệm cà phê, sau đó là tiệm ăn, sau cùng mới là tiệm sách. Có một lần lúc mới đến Nhựt, thấy tôi không ăn quen mì soba Nhựt (bây giờ thì tôi mê nó lắm) Ẩn-G dẫn tôi đi Hồng Kông để ăn mì Tàu, thấy tôi ăn đồ ăn Nhựt chán, anh dẫn tôi đi ăn đồ Tây, đồ Ý, đồ Tây Ban Nha... Anh "cưng" tôi như trứng mỏng như thế để bù lại những ngày xa cách. :-)
Chúng tôi có chung đặc tính là quí bạn, quí tình bạn, cần có bạn. Do đó, sau lý do chính mỗi một lần về VN thăm gia đình, chúng tôi muốn gặp lại bạn bè cũ.
Tôi đâu có ngờ rằng chàng trai đó làm tim tôi thổn thức trong thời gian dài 30 năm với lận đận, xa cách, nhớ nhung, buồn tủi trước khi trở thành người phối ngẫu của tôi. Và trước khi "hoàng tử cỡi ngựa trắng" về rước tôi đi xứ Hoa Anh Đào sống chung với chàng cách đây gần 15 năm, dù cho chúng tôi xa cách, dù cho "ai có nói ngã nói nghiêng", tôi luôn có niềm tin chúng tôi có một ngày "happy end" , chấm dứt giai đoạn trắc trở của cuộc tình.
![]() |
Sương A, Ẩn-G ở tiệm cà phê Nhựt |
Đúng vậy, tôi đã trải qua sống gần 10 năm êm đềm hạnh phúc ở Nhựt Bổn, vừa đến Mỹ gần 5 năm nay, tôi và Ẩn-G, chúng tôi vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là vợ chồng, chúng tôi dễ dàng hiểu nhau khi nhắc đến Thầy Cô, bạn bè cũ thời trung học. Chúng tôi nói chuyện,tranh luận với nhau về những chuyện chính trị, tôn giáo, văn chương, ăn nhậu, chuyện "trên trời dưới đất", thậm chí đến những môn học như Toán, Sinh Ngữ, Hóa Học, Vật Lý, như hai người bạn cùng lớp mà kết quả sau cùng của cuộc tranh luận là một cái hôn nồng nàn như thời còn đi học :-)
Có lẽ những ngày ở Nhựt là những ngày sung sướng nhứt của tôi. Ẩn-G đã tập cho tôi tính la cà ở những tiệm cà phê và quán ăn Nhựt. Hết tiệm cà phê nầy qua tiệm cà phê khác anh dẫn tôi đi thưởng thức mùi cà phê và cách phục vụ chu đáo của người Nhựt. Đi đến nơi nào lạ, việc thứ nhứt chúng tôi làm là đi kiếm tiệm cà phê, sau đó là tiệm ăn, sau cùng mới là tiệm sách. Có một lần lúc mới đến Nhựt, thấy tôi không ăn quen mì soba Nhựt (bây giờ thì tôi mê nó lắm) Ẩn-G dẫn tôi đi Hồng Kông để ăn mì Tàu, thấy tôi ăn đồ ăn Nhựt chán, anh dẫn tôi đi ăn đồ Tây, đồ Ý, đồ Tây Ban Nha... Anh "cưng" tôi như trứng mỏng như thế để bù lại những ngày xa cách. :-)
Chúng tôi có chung đặc tính là quí bạn, quí tình bạn, cần có bạn. Do đó, sau lý do chính mỗi một lần về VN thăm gia đình, chúng tôi muốn gặp lại bạn bè cũ.
![]() |
Sương A trong bộ Kimono, quốc phục Nhựt Bổn |
Có lẽ để tiện việc liên lạc bạn bè xa gần với nhau, từ năm 2005 anh Ẩn-G bắt đầu thực hiện trang Web Tứ1Tứ4, và gần đây nhứt, tháng 10 năm 2012 hai chúng tôi dù bận đã nâng cấp và chỉnh đốn từ từ lại site nầy, để tất cả các bạn CHS của Tứ1Tứ4 NQ năm xưa có cơ hội gần gũi , gặp nhau nhiều hơn dù trên internet hay ở nơi nào trong hoặc ngoài nước.
Thời học sinh ai cũng có ít nhiều kỷ niệm, có người luôn nhớ mà có người cũng đã quên. Ba năm đệ nhị cấp của tôi, tôi không gặp cũng như ít để ý về Sương Trầm hoặc Sương B, tôi ngồi gần Như, và chúng tôi là đôi bạn thân thiết vì hợp gu với nhau trong học hành, chúng tôi luôn bàn cãi với nhau những bài toán khó về Hình Học lớp đệ Nhị của Thầy Kỷ, về toán Lượng giác của Thầy Hiệp, và toán Lý của Thầy Phúc, toán Hóa của Thầy Thể và Tân Toán của Thầy Để lớp đệ Nhứt. Tôi, Như cùng rủ Thêu, và Mỹ Nga ở trọ nhà bà con của Như ở Sài Gòn để thi Tú Tài 2. Tôi và Như thân nhau
như thế mà không hiểu sao bẳng đi thời gian dài hơn cả Sương Trầm và Sương B tôi tìm không ra Như. Ngày tôi lên xe hoa, tôi nhờ Sương Trầm cố tìm Như nhưng không gặp, mãi sau nầy nhờ Nguyệt và Sương Trầm tôi mới gặp lại Như năm 2005 ở buổi họp bạn nhà Ngọc Hạnh và Long.
Gặp lại Như sau hơn 20 năm, chúng tôi mừng mừng tủi tủi, Như không thay đổi mấy gặp là nhìn ra liền, nhưng có vẻ chững chạc và thời trang hơn.
Rồi từ Như, tôi biết được tin tức về Nga và Thêu. Nga giờ khó gặp vì Nga thích sống yên tĩnh nơi cửa Phật xa cảnh ngoài đời đầy bụi trần, Thêu là tỉ phú chủ công ty may mặc ở Bình Thạnh, Sài Gòn.
Trưa mùng 2 tết năm 2007 nhóm bạn gái Tứ 1, cũng nhờ Sương Trầm liên lạc, và 1 nhóm bạn trai Tứ 4, nhờ Phùng Phước liên lạc, chúng tôi uống cà phê ở quán cà phê Thủy Tùng 2, chủ yếu để tôi gặp lại Thêu.
![]() |
Ẩn-G, Sương Trầm, Cúc, Thêu, Phước |
Lâu lắm mới gặp lại Thêu , Thêu tươi sáng có vẻ 1 nhà nữ kinh doanh dù tiếng nói vẫn nhỏ nhẹ như thời đi học. Tôi nhớ khoảng lớp đệ Ngũ đệ Tứ Thêu chơi chung trong nhóm ngũ quĩ, thích viết thơ kết bạn bốn phương. Nhà Thêu có kiosk bán bưởi ở đầu cầu Gành, lúc đó đi học Thêu "bảnh tẻng" chạy xe Yamaha Dame màu xanh blue đến trường. Lên lớp đệ Tam B1 Thêu có vẻ chuyện chú học hành hơn, ngồi uống cà phê Thủy Tùng Thêu còn nhắc lại kỷ niệm với tôi : "dạo đó thấy cái mặt mầy kênh kênh thấy ghét, có bữa tao bí quá phải hỏi mầy giải dùm bài toán không gian khó của Thầy Kỷ, mầy chỉ liền, lúc tan học tao trả ơn mầy chở mầy về Tân Ba. Tới giờ dù có ăn cao lương mỹ vị gì, tao vẫn không quên hương vị buổi ăn bún tuơi mới ra lò với dưa chuột nước tương ở nhà mầy, ngon sao là ngon… ". Bạn bè như vậy đó, lâu ngày có dịp gặp nhau, ngồi với nhau, nhắc chuyện "ngày xưa em còn bé" thiệt ấm tình quê hương làm sao!
![]() |
Sương Trầm, Cúc, Thêu, Sương A |
Giờ đây, góc trời tôi sống, cho dù khác Thêu, Sương Trầm, Sương B hoặc những bạn chung lớp khác, tôi không quên được nhiều kỷ niệm với các bạn vì chỉ có tình bạn thời trung học là vô tư, vô vụ lợi và vui nhứt.
Người Nhựt thường nói câu: "Nơi nào ta sống lâu sống quen thì nơi đó trở thành như kinh đô của ta" (sumeba miyako) . Với tôi, dù sống thời gian dài từ nước nầy qua nước kia, đô thị sầm uất nầy đến thành phố yên lặng nhỏ bé khác, để sống phải tập thân quen với văn hóa, ngôn ngữ, cách sống, và rồi có quen thuộc bao nhiêu tôi vẫn cảm thấy những nơi nầy vẫn là chỗ sống nhờ, không phải xứ sở của mình. Mọi vật luôn thay đổi, người ta có thể thay đổi nhiều thứ nhưng không thể thay đổi quê hương, thay đổi cốt lõi của mình. Đến xứ người, tôi cố gắng học cái hay cái tốt đẹp của bản xứ, nhưng không trở thành lai căn hay mất gốc, tôi cố gắng giữ gìn cái hay cái đẹp của cội nguồn . Ba Sương chúng tôi, một thời đã qua chúng tôi cùng là cô giáo truyền chữ nghĩa cho học trò, bây giờ mỗi chúng tôi dù có cuộc sống riêng ở 3 nơi khác nhau, chúng tôi có chung một điểm giống nhau là quí cái tình, nhứt là tình bạn. Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa, vào tuổi cuối thu lập đông của cuộc đời chúng ta.
![]() |
Sương Trầm, Sương B, Sương A ở cà phê Cội Nguồn |
Sương A.
Tháng 11, năm Nhâm Thìn 2012. Minnesota.
Tháng 11, năm Nhâm Thìn 2012. Minnesota.
Subscribe to:
Posts (Atom)